Khương Nhan cười nói: “Cậu chủ Hoắc, tôi có thể mạo muội hỏi là anh mua máu của thằn lằn lửa ở đâu không?”
“Không thể trả lời.” Đương nhiên Hoắc Vũ sẽ không nói cho đối phương biết chuyện như vậy, anh ta hừ lạnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau đưa cái hộp cho tôi, nếu không thì mọi người cùng chết, tôi nói được là làm được.”
“Đừng kích động, thuyền trưởng hãy đem cái hộp lại đây.”
Thuyền trưởng do dự một lát rồi đem cái hộp mật mã kéo tới, trầm giọng nói: “Nhưng mà chìa khóa của còng tay này không có ở chỗ tôi.”
Khương Nhan lười nói nhảm với anh ta, cô ta bắn một phát súng vào còng tay, sau đó kéo hộp mật mã về phía Hoắc Vũ.
Người ở phía sau nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay cô ta, ánh mắt tràn đầy sự tham lam, nhưng không để ý rằng người của nhóm vũ trang đang bí mật thay đổi đội hình, các thành viên ở phía sau bắt đầu thay đổi đạn đặc chế.
Nhưng không ai để ý rằng Phương Dạ đang nằm dưới đất đã mở mắt ra, anh khẽ buông ngón tay ra, ba viên đạn màu vàng biến dạng lăn trên tấm thảm đỏ lớn.
Chết tiệt, khoảng cách vừa rồi quá gần, viên đạn này thực sự hơi đau...
Khi Phương Dạ đang xoa ngực, một ánh mắt chợt nhìn đến, khi thấy anh bình an vô sự, Lương Duyệt Tư vừa mừng vừa vui, suýt chút nữa không kìm được mà kêu lên một tiếng, may là bị một cái nhìn của anh ngăn lại.
Phương Dạ bí mật đứng lên, dựa vào đám người che chắn đến gần Lương Duyệt Tư, Khương Nhan cũng đã đến chỗ Hoắc Vũ rồi.
Sau khi nhìn rõ mặt cô ta, Phương Dạ sửng sốt nửa giây, người đẹp này không phải là người đã uống rượu ở quán bar ngoài trời vào buổi chiều sao?
Không ngờ khi cô ta mặc sườn xám lại xinh đẹp như vậy, quả nhiên là người đẹp vì lụa.
“Đừng tới gần nữa, ném cái hộp qua đây!” Hoắc Vũ có chút lo lắng cho sự bình tĩnh của Khương Nhan, anh ta lập tức ngăn cô ta lại.
“Được rồi, anh cầm lấy.”
Khương Nhan mỉm cười, cô ta giơ tay ném cái hộp mật mã qua, sự chú ý của Hoắc Vũ đều tập trung vào chiếc hộp, anh ta đang muốn đưa tay ra lấy thì đột nhiên có sự kỳ lạ.
Khương Nhan chưa kịp đặt tay xuống, hai mảnh kim loại có ánh điện bay thẳng ra từ tay áo, đúng lúc cứa vào cổ Hoắc Vũ.
Tia điện màu xanh không ngừng nhảy múa trên người Hoắc Vũ, Phương Dạ nhanh tay nhanh mắt, đá văng đôi vợ chồng già ra, đồng thời kéo Lương Duyệt Tư sang một bên.
“Khai hỏa.”
Người đội trưởng trung niên đã sẵn sàng ra lệnh, những người có vũ trang thay băng đạn lập tức bắt đầu nổ súng, ngoài dự đoán, Hoắc Vũ từ trạng thái tê dại đã chuyển sang trạng thái tỉnh lại, anh ta ý thức được phải bảo vệ hộp mật mã nên giơ tay lên, sau đó gào lên về phía Lương Duyệt Tư.
Tốc độ của Hoắc Vũ rất nhanh, bất ngờ đã ôm Lương Duyệt Tư vào trong tay anh ta, nhảy đi dưới tầm mắt của Phương Dạ, trong nháy mắt, anh ta đã đâm xuyên qua kính, lao ra khỏi sòng bạc. Sảnh lớn vang lên giọng nói chói tai của nữ chủ tịch.
Tên này ăn cái quái gì vậy, tốc độ nhanh quá nhỉ?
Phương Dạ ngẩn người ra, Khương Nhan và những người khác đã đuổi theo rồi, một lúc sau anh cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Sức bùng nổ tức thời của Hoắc Vũ vô cùng kinh ngạc, nhưng một lúc sau anh ta lại cảm thấy có chút yếu ớt, sau khi chạy ra khỏi sòng bạc thì tốc độ cũng chậm lại, nhưng đã đến mạn thuyền rồi.
Có hai chiếc ca nô đang treo bên dưới. Anh ta dùng súng bắn đứt dây treo của một chiếc. Ca nô đập mạnh xuống nước, nước bắn tung tóe cao đến bốn năm mét, thậm chí tấm bạt che trên đó cũng bị giật tung.
Lương Duyệt Tư sợ hãi lớn tiếng hỏi: “Vũ, rốt cuộc anh là ai?”
“Câm miệng, loại phụ nữ đê tiện lật lọng như cô không có tư cách gọi tên tôi.” Hoắc Vũ lấy ra một sợi dây trói cô ta vào thành lan can.
Lương Duyệt Tư ngạc nhiên nói: “Anh... Sao anh lại nói như vậy với em?”
“Tại sao ư? Tôi nên hỏi cô câu này mới phải. Tôi đã thấy chuyện mà cô và tên kia đã làm trên mũi thuyền, tôi đã nhìn thấy tất cả.” Hoắc Vũ cười tà ác rồi cầm sợi dây chuyền hình trái tim của Lương Duyệt Tư lên, sau đó anh ta dùng ngón tay đẩy nó ra. Một công tắc ẩn nhỏ đã được bật, sau khi điều chỉnh nó, một tiếng tách phát ra từ mặt dây chuyền.
Lương Duyệt Tư muốn giải thích vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của đối phương thì cô ta lại chọn cách im lặng.
Anh ta không còn là Hoắc Vũ trong trí nhớ của mình nữa, vậy mình nói nhiều thì có ích gì?
Hoắc Vũ cười nhạo một tiếng: “Nhưng cô có thể yên tâm, tên đó có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô nhanh thôi, thời gian này cũng vừa đúng lúc.”
Sắc mặt Lương Duyệt Tư tái nhợt nói: “Bên trong dây chuyền này có cái gì?”
“Chỉ là một loại bom siêu nhỏ loại mới nhất, đủ để nổ tung tất cả mọi người trong bán kính năm mươi mét thành từng mảnh!” Hoắc Vũ cười ha ha nói: “Đám ngu xuẩn vừa rồi thật sự đã tin lời của tôi, thực ra tôi không có đặt thuốc nổ trong sòng bạc. Quả bom duy nhất là ở trên người của cô.”
“Anh... Định giết em?”
“Vĩnh biệt, Tư Tư yêu dấu của tôi.”
Hoắc Vũ tặng cô ta một cái hôn gió rồi leo lên lan can, lúc này cuối cùng đám người Khương Nhan cũng lên đến boong tàu.
Không nói nhiều lời, bọn họ nhắm ngay mục tiêu và bắt đầu bắn, một vài người trong số họ có tài thiện xạ xuất sắc, Hoắc Vũ bị trúng vài viên đạn đặc chế trong nháy mắt. Điều không thể tin được là máu phun ra từ lỗ đạn không phải là màu đỏ, mà là màu xanh lục.
Hoắc Vũ lại gào thét một tiếng, sau đó anh ta miễn cưỡng nhảy lên và đáp xuống tàu ca nô, anh ta không dám do dự, lập tức khởi động tàu ca nô.
Cùng lúc đó, một bóng đen đã lao về phía Lương Duyệt Tư trên lan can.
Khi Phương Dạ vừa cắt dây cho cô ta, anh lập tức nghe thấy Lương Duyệt Tư vội vàng nói: “Có bom trong sợi dây chuyền, mau chạy đi, đừng để ý đến tôi.”
“Bom?” Phương Dạ giật mình, anh cẩn thận lắng nghe, quả nhiên có tiếng lách cách nhẹ ở trước ngực của đối phương.
Chết tiệt, vậy đây là một quả bom hẹn giờ à?
Phương Dạ không kịp nói gì, anh nhanh chóng kéo sợi dây chuyền ném ra bên ngoài, vừa vặn rơi xuống ca nô đang tăng tốc, khi Hoắc Vũ nhìn thấy mặt dây chuyền hình trái tim quen thuộc bên cạnh chân mình, trái tim của anh ta suy sụp đến cùng cực.
Anh ta đã tính đủ thời gian cho bản thân để trốn thoát, nhưng anh ta không ngờ tốc độ của Phương Dạ nhanh đến mức có thể ném sợi dây chuyền qua đây?
Cái đồ chó má…
Hoắc Vũ chỉ kịp chửi thề một câu, nhưng đã bị ánh sáng trắng chói mắt nhấn chìm hoàn toàn, sóng trên mặt biển biến động điên cuồng. Phương Dạ bất chấp lịch sự hay thương hoa tiếc ngọc gì đó, anh mạnh mẽ đẩy Lương Duyệt Tư ra ngoài, sau đó kích hoạt tối đa thuật hộ thể Giác Khải, bảo vệ tạm thời một số điểm quan trọng trên cơ thể.
Lương Duyệt Tư trượt xa trên boong tàu, trong ánh mắt kinh hãi của cô ta, Phương Dạ bị ánh lửa bao phủ, nửa thân tàu cũng bị nổ thành vô số mảnh, khiến cho Khương Nhan và những người ở phía xa nhìn thấy mà kinh hoàng.
Phạm vi của siêu bom này, giống như không chỉ năm mươi mét…