Siêu Cấp Shipper

Chương 380: Ngả bài, thật ra tôi là người cho thuê



Đội trưởng đội bảo vệ lớn tiếng nói: “Thư ký Hoàng, tôi nghe nói có người đang gây rối ở chỗ mọi người. Tôi muốn xem kẻ nào đã ăn gan hùm mật gấu mà dám đến cao ốc Kim Duyệt làm loạn?”

Dương Tiêu chỉ vào Phương Dạ và nói: “Là tên nhóc đó. Cậu ta đã phá hỏng cửa văn phòng và đánh tôi một trận nhừ tử. Mấy người nhất định không được tha cho cậu ta!”

Ôi trời ơi ai lại bạo gan đến mức cả chủ tịch mới nhậm chức của Tập đoàn Tư Vũ cũng dám đánh?

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn kỹ lại, hóa ra bên kia chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, quần áo trên người cũng chỉ là đồ bình thường mà thôi, trong lòng anh ta đột nhiên có sự tự tin.

“Dương tổng yên tâm, các anh em nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách ổn thỏa!”

Đội trưởng đội bảo vệ tháo cây côn ra khỏi thắt lưng, sau đó khệnh khạng, vênh váo đi về phía Phương Dạ.

“Tên nhóc, nếu cậu không muốn chịu nhiều đau đớn về thể xác thì lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu!”

Mặt Phương Dạ không cảm xúc nói: “Anh không đủ tư cách nói chuyện với tôi, gọi Quản lý Hứa của mấy người ra đây.”

Vẻ mặt đội trưởng đội bảo vệ vô cùng khó hiểu: "Cậu còn quen biết Hứa tổng nữa sao?"

“Chưa từng gặp.”

Phương Dạ nói: “Chỉ cần nói cho ông ấy biết tên của tôi là được.”

Đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên trở nên tức giận, còn chưa từng gặp mặt mà bảo mình gọi Hứa tổng ra, coi mình là kẻ đần độn sao?

Dương Tiêu cũng nói: “Đội trưởng Ngưu, anh đừng để tên nhóc này lừa. Chắc là từ đâu đó cậu ta biết được tên của Hứa tổng cho nên mới nói ra để hù dọa người ta!”

“Tôi lừa gạt người sao?” Phương Dạ chế nhạo: “Ông có tin chỉ cần một câu nói của tôi, ngày mai Tập đoàn Tư Vũ nhất định phải dời đi, khiến ông không còn cơ hội để làm chủ tịch nữa hay không?”

Thẩm Tiệp vừa nghe xong thì lập tức che mặt lại, lúc đầu cô ta còn có chút nghi ngờ, cho rằng Phương Dạ có thể thật sự quen biết Hứa tổng, nhưng bây giờ cô ta dám chắc chắn rằng tên này đang chém gió...

Bởi vì cho dù Hứa tổng có ra mặt cũng không thể đuổi một Tập đoàn Tư Vũ to lớn như vậy đi. Cô ta có nghe nói qua chủ đầu tư của cao ốc Kim Duyệt là người nước ngoài mà thực lực cũng không hề nhỏ!

“Ai da, còn có thể khiến cho Tập đoàn Tư Vũ rời đi, cậu cho rằng mình là ai?” Dương Tiêu nghe vậy cười nói.

Phương Dạ không thèm giải thích nhiều: “Ông không cần phải tin, hậu quả ông tự mình gánh chịu là được, dù sao tôi cũng đã cảnh cáo ông rồi.”

“Thằng nhóc, sự khoác lác của cậu đã bị vạch trần rồi, cậu đừng có giỡn mặt nữa!” Đội trưởng đội bảo vệ khẽ cười nói: “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!”

“Ngồi cái đầu anh.”

“Được rồi, coi như cậu có gan, tôi sẽ giúp cậu!” Đội trưởng đội bảo vệ không còn do dự, anh ta vung côn lên đập về phía đầu gối của đối phương!

“Cẩn thận!”

Khi Thẩm Tiệp thốt lên kinh ngạc thì cây côn đang vung lên một nửa đột nhiên dừng lại giữa không trung, hóa ra không biết Phương Dã đã nắm lấy cổ tay của đội trưởng đội bảo vệ từ lúc nào.

Phương Dạ chỉ dùng một chút lực đã khiến đối phương lập tức kêu lên thảm thiết: “Nhẹ... Nhẹ một chút, gãy rồi... Tay tôi sắp gãy rồi!”

Vài tên bảo vệ trơ mắt nhìn đội trưởng bị khống chế, đang muốn tiến lên cứu viện, Phương Dạ đã trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Ai dám tiến lên một bước, tôi lập tức bẻ gãy cổ tay anh ta!"

Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng lên tiếng: "Có nghe thấy không, đừng... Đừng qua đây, nếu ai khiến cổ tay ông đây bị gãy, trừ hết tiền thưởng tháng này!"

Mấy người bọn họ vội vàng dừng bước.

"Gọi điện thoại cho Hứa tổng, nói cho ông ấy biết, tôi tên là Phương Dạ."

"Được được được, tôi gọi luôn đây!" Đội trưởng đội bảo vệ lấy điện thoại di động ra, ấn vào số của Hứa tổng, chỉ chốc lát sau đã có người bắt máy.

"Alo, ai vậy?"

"Giám đốc Hứa, tôi là Tiểu Ngưu của đội bảo vệ đây!"

"Ồ, có chuyện gì sao?" Hứa tổng có chút không kiên nhẫn nói: "Nói nhanh một chút, tôi rất bận!"

"Là như thế này, Hứa tổng, trong Tập đoàn Tư Vũ có một vị họ Phương muốn ngài tới đây một chút."

"Đội trưởng Ngưu, có phải anh nhàn rỗi không có gì làm không, tôi không quan tâm cậu ta là họ Phương hay họ Viên gì gì đó, muốn tìm tôi thì bảo cậu ta hẹn trước đã, lại dám bảo tôi tự đi qua đó một chuyến, có vấn đề thần kinh à?"

Đội trưởng đội bảo vệ đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng cổ tay của anh ta vẫn còn nằm trong tay người khác, đành phải kiên trì tiếp tục nói: "Hứa tổng, cậu ta nói cậu ta tên là Phương Dạ."

"Tên là gì cũng vô dụng. Chờ đã, anh vừa nói tên cậu ta là gì?"

"Phương Dạ."

"Phương Dạ!" Đầu dây bên kia ngơ ngác nửa giây, đột nhiên gào thét nói: "Sao anh không nói sớm, ngài Phương hiện đang ở đâu?"

Thái độ của Hứa tổng vừa chuyển hướng 180 độ, đội trưởng Ngưu cũng hơi ngây người, anh ta cẩn thận nói: "Ngài Phương ở tầng 28, trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập đoàn Tư Vũ."

"Anh nói với ngài Phương là tôi đến ngay đây, tôn kính với ngài ấy một chút, ngàn vạn lần đừng thất lễ, nghe rõ chưa?"

"Biết rồi ạ, Hứa tổng!" Trong lòng đội trưởng Ngưu khẽ chấn động, rốt cuộc người tên Phương Dạ này có lai lịch gì, lại thật sự có thể làm cho Hứa tổng tự chạy tới đây?

Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ cũng buông tay ra, đội trưởng Ngưu chẳng có thời gian xoa cổ tay, anh ta lập tức cung kính nói: "Ngài Phương, Hứa tổng sẽ đến ngay, xin ngài chờ một lát!"

Vừa nói xong, những người khác đều sợ ngây người.

Gì vậy chứ, tên nhóc này thật sự quen biết Hứa tổng?

Hơn nữa còn có thể khiến Hứa tổng lập tức chạy tới, nhất định là thân phận địa vị cũng cao hơn Hứa tổng rồi, vậy rốt cuộc người này là ai?

Ánh mắt Dương Tiêu và Hoàng Hiểu Tuệ nhìn về phía Phương Dạ đã thay đổi, Thẩm Tiệp cũng thăm dò hỏi: "Phương Dạ, sao anh biết Hứa tổng?"

Phương Dạ thấp giọng nói: "Quan hệ của tôi với ông ấy rất đơn giản, ví dụ nhé, nếu ông ấy là người quản lý nhà cho thuê, thì tôi là người cho thuê."

"Anh nói anh là chủ nhân của cao ốc Kim Duyệt?" Thẩm Tiệp trợn tròn mắt: "Không... Không thể nào, anh mới có bao nhiêu tuổi chứ, lại có thể có được một phần sản nghiệp lớn như vậy?"

Phương Dạ giang tay: "Ai, thật ra lúc trước tôi cũng định từ chối, nể tình chủ nhân cũ khóc lóc nhất định phải tặng nó cho tôi, tôi chỉ có thể cố gắng nhận thôi."

Tòa thương mại giá trị ít nhất mười tỷ này lại có người khóc lóc nhất định phải tặng cho anh?

Tôi tin anh mới lạ!

Tuy rằng Thẩm Tiệp thở dài một hơi, nhưng lúc trước cô ta và Lương Duyệt Tư đã bị Phương Dạ hố quá nhiều lần, cho nên đối với lời nói này cô ta vẫn giữ lại thái độ nửa tin nửa nghi ngờ.

Phương Dạ thấy vẻ mặt của cô ta có chút không đúng, anh cũng biết bản thân đã nói hơi khoa trương, vì thế còn nói thêm: "Tôi biết chuyện này bình thường không có khả năng xảy ra, cho nên cô có thể lựa chọn không tin."

"Tôi vẫn tin!" Thẩm Tiệp nổi giận nói: "Anh đã là ông chủ lớn của Kim Duyệt, vậy tặng cho tôi một tầng hẳn là không có vấn đề gì đúng không?"

"Đương nhiên không thành vấn đề, hai ta có quan hệ gì chứ?" Phương Dạ nháy mắt nói: "Ngoại trừ tầng 28, những nơi khác cô cứ tùy ý chọn!"

"Vì sao không thể chọn tầng 28?" Thẩm Tiệp cảm thấy hiện giờ bản thân cô ta đã hoàn toàn phối hợp với màn biểu diễn của Phương Dạ, rất tuyệt.

"Bởi vì tầng 28 là giữ cho Tổng giám đốc Lương."

Sau khi nghe anh nói như vậy, trong lòng Thẩm Tiệp đột nhiên có loại cảm giác chua…

Lúc Hứa tổng vội vàng đi vào tầng 28 thì vừa vặn gặp phải đoàn người hội đồng quản trị Lương Tử Hùng của Tập đoàn Tư Vũ.

"Hứa tổng, hôm nay sao ngài lại đại giá quang lâm?" Lương Tử Hùng lập tức chào hỏi nói.

Hứa tổng không có thời gian giải thích, chỉ gật đầu với ông ta, sau đó dẫn thư ký vội vàng đi đến văn phòng chủ tịch.

Một cổ đông của Tập đoàn Tư Vũ nghi ngờ nói: "Thấy bộ dáng này của Hứa tổng, hình như là đi đến văn phòng chủ tịch?"

Lương Tử Hùng gật đầu: "Có lẽ là tìm Dương Tiêu, chúng ta tới phòng họp chờ trước."

Người cổ đông này nói: "Được, Tổng giám đốc Giang của tập đoàn Vượng Đạt lập tức tới ngay."

Lương Tử Hùng nhíu mày: "Không phải chúng ta vẫn còn chưa thương lượng xong sao, nhanh như vậy đã mời ông ta qua đây rồi sao?"

Một cổ đông khác cười nói: "Lão Lương, dù sao mảnh đất kia sớm muộn gì cũng phải bán đi, hiện giờ Tổng giám đốc Giang đồng ý thêm ba điểm, đủ để chứng minh thành ý của ông ta, cho nên tôi mời ông ta đi theo, chờ sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc lập tức có thể ký hợp đồng, cũng không cần vất vả lại đi một chuyến, chẳng phải rất tốt sao?"

Lương Tử Hùng do dự nói: "Cái này có phải quá vội không?"

"Đương nhiên không, thật ra chúng ta đã sớm có được sự đồng thuận rồi, chỉ là chưa kịp nói cho ông biết mà thôi."

"Đúng vậy lão Lương, chỉ cần có vốn lưu động này, với kế hoạch phát triển của Dương tổng, cho dù không hợp tác với ngài George, Tư Vũ của chúng ta vẫn có thể một bước bay lên trời, ra mắt thị trường sắp tới!"

Đối phương nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng bên trong mang theo sự cứng rắn, Lương Tử Hùng nghe được tuy rằng vô cùng không thoải mái, nhưng lại không biết phải làm sao hơn, dù sao đây cũng là những ông bạn già năm đó cùng nhau dốc sức, chỉ có thể chấp nhận…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.