Siêu Cấp Shipper

Chương 386: Anh Lãnh



Nghe thấy vậy chàng trai và cô gái quay đầu lại và lập tức bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của người nào đó.

Lương Duyệt Tư thông minh ôm lấy cánh tay Phương Dạ ngượng ngùng nói: “Đây chỉ là một quán ăn lề đường, liệu có mất vệ sinh không?”

Cô gái thị uy liếc nhìn chàng trai: Nhìn thấy chưa, bạn gái nhà người ta không giống!

Này, có phải tổng giám đốc Lương hiểu sai ý rồi không?

Phương Dạ hơi sững sờ nhưng cố ý điều chỉnh lại: “Quán lề đường thì sao chứ, chẳng lẽ không phải là nơi người ta đến ăn sao?”

Lương Duyệt Tư ấm ức nói: “Nhưng người ta muốn ăn đồ Tây hơn...”

“Em là kiểu tiêu tiền lung tung, anh đã nói với em rồi, anh không có tiền, em còn để ý mặt mũi làm gì?” Dáng vẻ Phương Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muốn ăn thì em tự đi mà ăn, anh đây không có hầu hạ được, sau này chúng ta đi đi đường nấy, tạm biệt!”

“Đừng mà, người ta chỉ là muốn đùa anh tí thôi!” Lương Duyệt Tư tỏ vẻ căng thẳng ôm chặt lấy Phương Dạ.

“Em ấy à, đúng là phải để người ta chỉnh đốn mới được!” Phương Dạ cười ha ha, bởi vì diễn quá nhập tâm nên không kìm được tát Lương Duyệt Tư một cái.

Mé nó, cảm giác này thật tuyệt...

Phương Dạ đột nhiên có chút bối rối còn mặt của Lương Duyệt Tư thì đỏ tới mức suýt nữa thì chảy máu.

Anh bạn, người anh em này chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi!

Phương Dạ ôm Lương Duyệt Tư rời đi, thấy hai người họ dựa sát vào nhau ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ ở quán lề đường, khuôn mặt cô gái đỏ như mông khỉ.

Chàng trai thăm dò hỏi: “Vi Vi, vậy giờ?”

“Ăn thì ăn, chẳng phải chỉ là một bát lẩu cay xiên que thôi sao?”

Sau khi thấy họ ngồi xuống, một cô bé khoảng chừng bốn năm tuổi đi tới cầm theo bát đĩa dùng một lần.

“Chào anh chị, anh chị muốn dùng gì ạ? Ở đây có thực đơn.”

Sau khi nghe thấy giọng nói non nớt, Lương Duyệt Tư đột nhiên sững sờ.

Cô bé này rất đáng yêu, làn da trắng như sứ, đôi mắt to tròn thông minh, trên đầu có những bím tóc nhỏ rối xiêu vẹo, rõ ràng là tay nghề của một người đàn ông.

Trẻ em ở độ tuổi này không phải là nên ở trường mẫu giáo hoặc chơi đùa trong vòng tay của cha mẹ sao, sao lại đến đây bày hàng.

Còn Phương Dạ thì đã quen với việc này, anh nhanh chóng đưa thực đơn đã chọn cho cô bé: “Tiểu Tình, anh đã chọn xong rồi, em cầm đưa cho cha nhé.”

“Vâng, thưa anh.”

Cô bé cầm thực đơn lật đật chạy đi, sau đó đưa cho người đàn ông trung niên đang bận rộn ở bếp.

Nhìn thấy một cô bé nhỏ tuổi hiểu chuyện như vậy khóe mắt Lương Duyệt Tư ươn ướt, cô ta nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt.

Phương Dạ thắc mắc: “Sao thế, mời cô ăn ở quán ven đường nên cô không vui sao, ấm ức tới mức khóc luôn hả?”

“Đương nhiên là không phải!” Lương Duyệt Tư trợn mắt nhìn anh: “Tôi thương cô bé kia, còn nhỏ như vậy mà đã phải giúp đỡ cha kiếm sống.”

Phương Dạ mỉm cười: “Thế nên tôi và bạn cùng phòng đã ăn lẩu cay xiên que ở đây hai năm trời.”

“Hai năm?” Lương Duyệt Tư kinh ngạc: “Nói như vậy, từ hồi cô bé đó hai ba tuổi đã đi giúp đỡ cha rồi sao?”

“Đúng thế, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu Tình, em ấy còn chưa nói lưu loát.” Phương Dạ nói: “Cô bé đó cùng họ với tôi, ông chủ tên là Phương Lãnh, chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Lãnh, nghe nói trước đây là một ông chủ lớn nhưng vì việc làm ăn bị phá sản nên vào sinh nhật năm ba tuổi của Tình Tình vợ anh ấy đã bỏ rơi hai cha con anh. Anh Lãnh mang nặng nợ nần nhưng không cam chịu, anh ấy mang theo Tiểu Tình mở quán ven đường bán lẩu cay xiên que. Đã hai năm rồi, mỗi sáng đều đến chợ nông sản lái xe hàng cho người ta để kiếm tiền, vô cùng chăm chỉ!”

“Anh ấy đúng là đàn ông!” Lương Duyệt Tư khâm phục nói, sau đó thắc mắc: “Nếu anh đã giàu có như vậy, tại sao không cân nhắc việc giúp đỡ họ?”

Tôi cũng mới có tiền trong năm nay thôi được chưa hả...

Phương Dạ tự lẩm bẩm một mình rồi giải thích: “Cô tiếp xúc với anh Lãnh thì biết, anh ấy là một người kiên cường, vì vậy rất mạnh mẽ, anh ấy cho rằng có tay có chân là có thể kiếm tiền, không cần phải nhận bố thí của người khác. Hai năm qua, thực ra anh ấy đã trả gần hết nợ rồi!”

Lương Duyệt Tư gật đầu: “Quả nhiên là một người đàn ông tốt có trách nhiệm và biết gánh vác, vợ anh ấy chắc chắn là mù quáng, với ý chí như thế này thì việc anh Lãnh trở lại như ngày xưa chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như ở thời cổ đại thì anh Lãnh chắc chắn là một tướng tài...”

Hai người đang nói chuyện thì ông chủ đã bưng hai nồi đất nóng hổi lên.

“Phương Dạ, lâu lắm rồi cậu không đến đây, tôi còn tưởng cậu đã tốt nghiệp rồi cơ!”

“Cũng sắp rồi, anh Lãnh, chắc anh đã trả hết nợ rồi chứ, cũng nên cho Tiểu Tình đi nhà trẻ thôi.”

Anh Lãnh cười sảng khoái nói: “Có chứ, trường học đã liên hệ rồi, hết kì nghỉ hè sẽ đi học, hai người cứ ăn tự nhiên, tôi đang bận chút.”

“Vâng, anh cứ làm việc đi!”

Trước khi đi anh Lãnh còn nháy mắt ra hiệu nói: “Phương Dạ, đây là bạn gái mới của cậu à, trông xinh đẹp và tốt tính hơn cái cô trước đây nhiều, cậu có phúc đấy!”

Phương Dạ chỉ đành cười ngại ngùng còn Lương Duyệt Tư thì dỏng tai lên nghe ngóng.

Sau khi anh Lãnh đi cô ta lạnh lùng nói: “Phương Dạ, lúc nãy anh nói cô gái ngày trước không phải là bạn gái anh, giờ anh muốn giải thích thế nào?”

“Thực sự không phải, anh Lãnh hiểu nhầm thôi.” Phương Dạ hậm hực nói: “Nói thật cho cô biết, lúc đó tôi thực sự muốn theo đuổi người ta nhưng đáng tiếc người ta chê tôi nghèo, sau đó mọi chuyện không thành, giải thích như vậy cô hài lòng chưa?”

“Ai da, không ngờ anh Phương đây cũng có một lịch sử đen tối thất bại như vậy?” Lương Duyệt Tư đột nhiên bật cười không nhặt được miệng.

“Ai mà không có quá khứ chứ?”

Lương Duyệt Tử cười rạng rỡ: “Ai bảo anh giả nghèo làm gì, nhưng nếu như để lộ bản thân là triệu phú thì đoán chừng người con gái đó cũng chẳng chạy mất, đáng đời!”

Phương Dạ cười khổ, anh lúc đó vốn dĩ là một thằng nghèo kiết xác, lấy gì mà để lộ chứ...

“Đừng nói đến chuyện này nữa, không phải cô nói đói rồi sao, nào nào nào, nếm thử tay nghề nhà họ Phương xem thế nào? Nước lẩu được nấu bằng loại xương lớn chính hiệu, rất thơm!”

“Không biết xấu hổ, nhận hết công lao của anh Lãnh về mình!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.