Siêu Cấp Shipper

Chương 391: Người thuê cùng thành phố



Trong phòng chờ máy bay dành cho khách quý của sân bay Hoa Hải, Tần Yên Nhiên thanh lịch, đoan trang đang ngồi trên sô pha đọc báo cáo trên iPad, cô ấy đang chuẩn bị đến một quốc gia nào đó để tham gia hội nghị giao lưu của khách sạn.

Mặc dù không trang điểm nhưng khuôn mặt của cô ấy vẫn đẹp nhất phòng chờ máy bay, khiến không ít người đàn ông tự nhận mình là người thành đạt xung quanh động lòng vô cùng. Nếu không phải là vì khí thế của cô ấy quá mạnh mẽ, e rằng đã có người tiến đến bắt chuyện rồi.

Tít tít!

Điện thoại di động đột nhiên phát ra tiếng thông báo, cô ấy tò mò cầm lên xem, khóe miệng lập tức hơi nhếch lên.

“Đại hội giao lưu mỗi lần đều chỉ có bao nhiêu đó nội dung thôi, cũng không có cái gì mới mẻ cả. Còn không bằng đi đến huyện Lê thư giãn đi!”

Nghĩ đến đây, cô ấy lấy vé máy bay trong bóp đầm ra ném vào thùng rác, sau đó kéo vali và ung dung rời đi...

Trong quán bar Dạ Sắc, Tô Diệu Anh đang khiển trách em gái của mình.

“Y Y, bây giờ có phải là em đã lớn gan rồi không, vậy mà lại dám làm chị cả trong trường? Nếu không phải hiệu trưởng gọi điện đến cho chị, e rằng chị vẫn còn không biết gì!”

Tô Thiển Y yếu ớt nói: “Chị à, thật ra lúc đầu em đã từ chối làm chị cả gì đó, nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng nếu em không làm thì không ai có thể làm được, cho nên bị ép đến không còn cách nào khác!”

Tô Diệu Anh bị tức đến mức bật cười: “Em tưởng mình là Tống Thái Tổ, giở cái trò qua một đêm trở thành hoàng đế sao? Chị cảnh cáo em, trong vòng ba ngày, nhất định băng phải giải tán băng nhóm gì đó của em đi, nếu không, chị sẽ dẫn em về tỉnh lỵ để học trường công, nghe có hiểu không hả?”

“Hiểu rồi chị ạ.” Tô Thiển Y cúi đầu lấy điện thoại ra, đột nhiên kêu lên: “Này, anh rể đăng lên nhóm bạn bè này!”

“Anh rể nào?” Vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Diệu Anh liền đỏ bừng lên, người anh rể trong miệng của con bé này, ngoài trừ Phương Dạ ra còn có thể là ai nữa chứ?

Sau khi xem xong nhóm bạn bè, Tô Thiển Y lập tức bật cười không ngậm miệng lại được: “Ha ha ha ha ha, chị ơi, chị mau xem này, anh rể ở quê làm một con chó độc thân nên tức mình than oán nè, buồn cười quá!”

“Con chó độc thân than oán cái gì chứ?” Tô Diệu Anh không hiểu chuyện gì, vội vàng nhận điện thoại, vừa nhìn xong cũng không nhịn được bật cười.

Tô Thiển Y nóng lòng nói: “Chị, nhóm bạn bè này của anh rể rõ ràng là muốn cho chị xem đấy. Chúng ta mau đến huyện Lê để giải cứu anh ấy thôi?”

Tô Diệu Anh cũng không có ý từ chối: “Đã mấy giờ rồi, muốn đi thì cũng là chuyện của ngày mai, bây giờ em lập tức trở lại trường học rồi đi ngủ cho chị!”

Sắc mặt Tô Thiển Y suy sụp: “Không phải chứ, chị vậy mà lại không dẫn em theo sao?”

“Mang theo em cũng được, còn chuyện của cái băng nhóm kia...”

“Tối nay sẽ giải tán!” Tô Thiển Y đau buồn và phẫn nộ nói.

“Được!”

……

Dù sao cũng là nói anh ở từ thuở nhỏ, Phương Dạ đêm nay ngủ rất yên ổn, mãi đến khi mặt trời mọc qua ba cây sào mới tỉnh dậy, anh không biết là cái chuyện xấu hổ anh đã lớn đến như vậy rồi mà còn chưa có bạn gái đã được truyền khắp đi khắp nhà tổ tiên...

Dong dong dong!

“Mời vào.”

Két...

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, ló ra một nửa cái đầu, Phương Dạ nhận ra, đây là một trong những người em họ của mình, năm nay mới bước vào lớp một của trường tiểu học, nhưng anh lại không thể nhớ nổi tên là gì.

“Anh à, cuối cùng anh cũng dậy rồi. Mẹ em bảo em gọi anh đi ăn sáng.”

“Được, anh rửa mặt đánh răng rồi sẽ đến ngay, em cứ quay về trước đi.”

Thấy cậu em họ vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào mình, Phương Dạ có chút khó hiểu: “Em đang nhìn cái gì vậy?”

Cậu em họ ngây thơ bình thản nói: “Anh à, có người nói anh là chó, em đang tìm xem đuôi của anh ở đâu.”

Phương Dạ loạng choạng suýt ngã xuống đất. Rốt cuộc là ai lại thích đi nói năng lung tung đến thế, ngay cả trẻ con cũng không bỏ qua, thật là quá tán tận lương tâm mà?

Anh giữ vững tinh thân và nói: “Đừng nghe lời bọn họ nói nhảm, anh làm sao có thể là một con chó được, anh cũng là người như em, không có đuôi đâu!”

“Không đúng, anh là một con chó!” Cậu em họ nghiêm túc nói: “Em nghe người ta nói rằng những người chưa có bạn gái được gọi là chó độc thân. Trong phòng anh không có bạn gái vậy thì anh chính là chó độc thân!”

“Đó gọi là chó độc thân, không phải độc thân!” Phương Dạ tức giận thở không nổi nói: “Một đứa con nít ranh như em đi đâu vậy nghe người ta nói như vậy hả?”

“Bạn cùng lớp của em nói đấy! “Cậu em họ tự hào nói:” Anh à, tuy em mới học lớp một nhưng em đã không còn là chó độc thân nữa rồi, bổ vì hiện tại em đã có ba người bạn gái. Nếu anh muốn, em chia cho anh một người nhé?”

Ai thèm nhóc con chứ, tôi đâu có phải là biến thái!

Khóe miệng Phương Dạ không ngừng giật giật: “Cám ơn lòng tốt của em, anh không cần đâu.”

“Anh đừng khách sáo mà, thật ra em cũng cảm thấy là ba người bạn gái quá ồn ào. Hai là vừa đẹp rồi. Anh có thể xem là giúp em san sẻ gánh nặng. Mọi người đều có lợi, anh nói xem có phải không?” Cậu em họ tiếp tục ra sức khuyên nhủ: “Hay là như vật, em tặng Tiểu Liên cho anh, mặc dù cô ấy có hơi thích khóc một chút, nhưng trông cũng khá xinh đẹp...”

Phương Dạ sắp sụp đổ, chỉ có thể vây Ngụy cứu Triệu: “Cậu em, hôm nay em đã làm xong bài tập toán chưa?”

Cậu em họ giật mình: “Hình như còn một trang tính nhẩm nữa.”

“Thế còn bài tập ngữ văn, anh văn thì sao?”

Cậu em họ bắt đầu chột dạ: “Còn… còn chưa làm nữa.”

Phương Dạ cất cao giọng: “Vậy thì sao em không nhanh chóng đi làm đi, ngày mai là thứ hai, em phải đến trường nộp bài tập đấy!”

“Ô ô ô ô ô ô ô!” Cậu em họ như tỉnh lại khỏi giấc mơ, vội vàng “lạch bạch” rời đi.

Phương Dạ cảm thấy đầu đau nhói, vừa thức dậy khỏi giường đã bị một đứa con nít ranh chê cười, xem ra hôm nay lại là một ngày khó vượt qua nữa rồi.

Những người thân thích này đang nghiêm túc đúng không, nhất định phải ép chết một con chó độc thân rồi mới chịu dừng tay đúng không?

Chết tiệt, anh đây không thể tiếp tục như thế này nữa, dù gì thì cũng phải phản kháng lại một chút chứ, nếu không sẽ rất bức bối!

Sau khi tắm rửa xong, anh cầm điện thoại di động lên và tải một ứng dụng khá nổi tiếng dành cho những người thuê trọ ở cùng thành phố, định làm một cú vàng thau lẫn lộ.

Ứng dụng này do chú hai năm đó giới thiệu, lúc đó vẻ mặt của anh ta vô cùng dung tục, nói trên đó có nhiều cô gái trẻ đẹp, hơn nữa giá cả cũng rất hợp tình hợp lý, Không lừa già dối trẻ, mua bán công bằng, Phương Dạ thực sự đã tin tưởng, nhưng anh chưa bao giờ tải xuống.

Sau khi đăng nhập bằng số điện thoại di động, trên trang chủ chỉ có hai lựa chọn là thuê anh đẹp trai hay thuê chị đẹp gái.

Ngay khi nhấn “thuê chị đẹp gái”, trên màn hình hiện lên hộp thoại: “Có lòng tốt nhắc nhở, thuê anh đẹp trai là hội viên miễn phí, Thuê chị đẹp gái trước tiên phải trở thành hội viên LV1, có muốn vào trang nạp tiền không?”

Vãi thật, đây không phải là một ứng dụng lừa tiền đó chứ, anh đây còn chưa nhìn thấy người đã phải nộp tiền rồi sao?

Không còn cách nào khác, Phương Dạ chỉ đành phải còn nước còn tát, may mà phí của hội viên LV1 không đắt, chỉ 5 tệ mà thôi, sau khi nạp tiền, quả nhiên một lượng lớn ảnh của các cô gái đẹp xuất hiện, có kiểu thuần khiết xinh đẹp, có người biết làm duyên làm dáng thể hiện sự quyến rũ, một số thì trưởng thành gợi cảm, còn có người thì thì ăn mặc khá lộ, mỗi bức ảnh được đánh dấu bằng một bông hoa ở góc dưới bên trái.

Nếu như đã muốn tìm bạn gái nên đương nhiên không thể tìm những người trong quá phong trần, Phương Dạ nhanh chóng nhắm một cô gái xinh đẹp thanh tú, định vị cũng nằm ở trong huyện Lê.

Sau khi nhấp vào biểu tượng, hộp thoại lại hiện lên: “Hội viên LV1 thân mến, cô gái mà bạn chọn là cấp chị gái xinh đẹp cấp bậc bách hợp tiên tử, chỉ có hội viên trên LV3 mới có thể chọn được, vui lòng nâng cấp lên hội viên LV3 trước hoặc chọn một chị gái khác!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.