Vừa vào cửa đã bị tấn công, thấy làn gió lạnh đang xông đến, Phương Dạ còn chưa kịp mắng một tiếng mẹ nó, trên mặt đã bắt đầu biến thành Giác Khải rồi.
Bóng đen bổ nhào lên mặt anh, nhưng điều khiến người khác khó tưởng tượng nổi đó là không có sự tấn công như trong tưởng tượng, mà là cảm giác lông tơ mềm mại ấm áp.
Meo meo!
Phương Dạ nắm lấy bóng đen xuống nhìn một cái, đột nhiên hơi dở khóc dở cười: “Cái con mèo chết tiệt này, làm tao giật cả mình.”
Đây là một con mèo mướp sáng bóng mịn màng, hơn nữa còn có mùi thơm mát dịu thoang thoảng, hiển nhiên không phải là mèo hoang. Sau khi để nó xuống đất, Phương Dạ cao giọng hét lên: “Trong nhà có ai không? Tôi đến để ship hàng, trà sữa của bạn đến rồi!”
Phương Dạ hét bốn năm lần, nhưng đáng tiếc vẫn không có tiếng đáp trả, cửa sổ trong nhà đều đóng chặt lại, khiến người khác có cảm giác u ám ghê rợn.
Anh quét mắt nhìn một vòng bốn phía, đa số đều là đồ gia dụng cũ kĩ của thế kỷ trước, chiếc tivi hình vuông kia đặc biệt khiến người ta chú ý.
“Ban ngày ban mặt, không cần sợ không cần sợ…”
Nếu là anh chàng shipper khác, có lẽ đã bỏ trà sữa lại rồi chạy đi từ lâu rồi, nhưng Phương Dạ vẫn nghĩ đến phần thưởng nhận được, nên đương nhiên phải gặp mặt người chủ thật sự rồi mới chịu rời đi.
Anh thử ấn công tắc điện trên tường, không ngờ lại mở được, ngọn đèn màu vàng trên cầu thang đột nhiên khiến người khác có cảm giác yên tâm hơn nhiều.
Vì để tăng thêm lòng dũng cảm, Phương Dạ dứt khoát ôm con mèo mướp lúc nãy vào trong lòng.
Hình như tiếng chuông điện thoại lúc nãy là từ trên lầu truyền xuống, vậy thì lên đó xem thử coi sao.
Anh vừa bước lên bậc thang đầu tiên, thì đã nghe thấy sau đầu truyền đến tiếng gió vù vù, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng ầm cực lớn!
Một người một mèo lập tức quay đầu, chỉ thấy phía sau cách đó nửa mét là một cái bồn hoa màu xám vỡ nát, Phương Dạ ngẩng đầu nhìn một cái, trên trần nhà không có gì cả, thật sự không thể nào hiểu nổi cái bồn hoa này từ đâu ra.
Phương Dạ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy hơi lạnh sống lưng, ngôi nhà này đâu đâu cũng kỳ lạ, chắc không phải là… lại có người bày trò lừa anh chứ?
Không giống với đêm ở nhà tang lễ lần trước, trong ngôi nhà này vốn dĩ không hề nhìn thấy đồ vật gì đáng kể, nhưng mỗi một góc đều hư ảo, giống như đang ẩn giấu đồ vật nào đó có khả năng áp bức người khác…
“Đi ra đi, các người không dọa được tôi đâu!” Phương Dạ đột nhiên kêu lên: “Tôi đã thấy camera rồi, mấy trò chỉ có con nít mới bày ra này có thể hù doạ ai chứ, có thể đổi trò cao cấp hơn chút không?”
Đáng tiếc là dù anh có la hét thế nào, trong phòng vẫn im phăng phắc không ai trả lời, chú mèo mướp trong lòng anh buồn chán mà ngáp một cái, dáng vẻ lười biếng muốn đi ngủ.
Đám người này cũng thật là có kiên nhẫn, không lừa bọn họ ra được.
Phương Dạ hậm hực đi lên cầu thang, ánh mắt của anh tập trung nhìn lên đỉnh đầu, để phòng lại có mèo, bồn hoa, hay gì đó rơi xuống nữa, mặc dù anh không sợ, nhưng bị giật mình như vậy cũng thật bực bội.
Nếu như thật sự có người đùa dai, vậy mục đích của bọn họ không phải là muốn chụp lại vẻ mặt hoảng sợ của người trong cuộc sao?
Nằm mơ đi, anh đây sẽ không để cho các người đạt được mục đích đâu!
Sau khi đi lên tầng hai, Phương Dạ nhìn xung quanh, nhìn thấy ngay góc cầu thang có một căn phòng để đồ rất u ám, bên trong toả ra mùi mốc mục nát, mà tầng này có ba căn phòng, căn phòng nào cũng bị che đậy.
Dựa vào trí nhớ, anh cảm thấy có lẽ tiếng chuông truyền đến từ căn phòng ở phía nam, anh đi qua đó đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì cả, vì vậy anh vô thức đưa tay ấn công tắc trên tường, thật sự đã sờ thấy được công tắc.
Bộp!
Sau khi vang lên một tiếng động nhẹ, ánh sáng từ đèn trên trần nhà loé lên vài cái, trong lúc chập chờn đó, Phương Dạ gần như nhìn thấy một bóng người xanh xanh đỏ đỏ, nhìn từ dáng người thon thả thì chắc là phụ nữ.
Cuối cùng ánh đèn cũng mở lên, nhưng mà độ sáng thật sự rất khó nói nên lời, trong phòng hiển nhiên là rất u ám, chỉ thấy ở giữa có bộ bàn ghế, trên bàn còn có máy ghi âm có hai bên loa kiểu cũ, còn bóng người lúc nãy thì đang quay lưng về phía anh, giống như đang tập trung tinh thần quan sát đồ gì đó ở góc tường.
Bóng người thắt hai bím tóc mượt mà và sáng bóng, trên người mặc sườn xám màu sắc xinh đẹp, đứng ở đó không nhúc nhích, giống y như tượng đất vậy, nhưng dáng vẻ lại vô cùng đẹp mắt.
Phương Dạ hỏi một cách thăm dò: “Người đẹp, đồ là do cô đặt sao?”
Bóng người không nói chuyện, cũng không quay đầu, thậm chí đến cơ thể cũng không nhúc nhích chút nào.
Phương Dạ lại nói: “Người đẹp, đồ để ở đây nhé, vậy tôi đi đây?”
Bóng người vẫn không lên tiếng.
“Mẹ nó, tôi cứ không tin đấy!” Phương Dạ đang định bước lên sờ cô ta, không ngờ chú mèo mướp mập trong lòng đột nhiên giãy giụa nhảy xuống đất, sau đó meo meo một tiếng rồi vẫy đuôi chuồn mất.
Chẳng lẽ đến nó cũng sợ sao?
Phương Dạ lẩm bẩm một câu, vẫn quyết định tiếp tục bước lên, đến gần rồi, anh mới phát hiện có một chỗ không bình thường, trên người cô gái này cũng thật bóng loáng, sao có cảm giác giống như vừa vớt ra từ chảo dầu vậy?
Đứng ở phía sau người đẹp thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ thoang thoảng.
Phương Dạ do dự một lúc, vẫn đưa tay chọc chọc vào bờ vai của đối phương: “Người đẹp, cô… mẹ nó!”
Thì ra anh chọc chọc rồi chọc ra một cái lỗ trên vai cô ta, bên trong thậm chí còn có lớp dầu màu vàng không ngừng chảy ra!
“Anh trai, anh có việc gì sao?”
Vào lúc anh đang hoảng hốt sợ hãi, không ngờ đối phương lại xoay người qua, quả nhiên là một người đẹp mắt mày như tranh vẽ!
Phương Dạ nhìn chăm chú, lớp bóng loáng trên người người đẹp đã không còn nữa, mà trên vai cô ta cũng không bị tổn hại gì, không khác gì người bình thường, anh đột nhiên bắt đầu nói lăng lộn xộn: “Người đẹp, xin lỗi… Lúc nãy tôi chọc… sao cô…”
“Anh trai, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ tay chân luống cuống của anh, cô gái mím môi cười, trên người cô ta mang vẻ đẹp cổ điển của tiểu thư khuê các, khiến người ta có cảm giác thoải mái như đứng trong gió xuân.
Cuối cùng Phương Dạ cũng xem như uốn thẳng lưỡi, nói: “Tôi nói lúc nãy tôi đã chọc trên vai cô một cái lỗ, nhưng trong chớp mắt đã không còn nữa!”
Người đẹp nói một cách điềm đạm đáng yêu: “Anh trai thật biết nói đùa, người ta cũng đâu phải làm từ đậu hũ, sao có thể chọc một cái là thủng chứ?”
“A ha ha ha ha, lúc nãy có lẽ là do tôi bị ảo giác rồi.” Phương Dạ không nhìn thấy được chút xao động nào từ trên gương mặt xinh đẹp kia, chỉ đành cười ha ha: “Đây là đồ của cô, từ từ dùng.”
“Là đồ gì vậy?” Người đẹp tò mò hỏi: “Phong cách của cái túi này đẹp quá, cái ly trong đó là hàng anh giao đến đấy à?”
Phương Dạ cũng rất nghi ngờ: “Cô chưa thấy qua bao bì trà sữa à?”
“Chưa, tôi còn chưa nghe nói qua trà sữa, trước kia thì thường uống cafe…”
“Vậy cô dùng thử đi, tôi đi trước đây, chúc cô có một ngày tốt lành, tạm biệt!”
Người đẹp mỉm cười nói: “Tạm biệt.”
Phương Dạ nghênh ngang đi xuống dưới lầu, đúng lúc nhìn thấy chú mèo mướp đang ở ngoài cửa run như cầy sấy.