"Này, tôi chỉ muốn anh lái chậm một chút, chậm như này chẳng phải là hơi quá sao? Xe khác đều vượt qua chúng ta rồi kìa!"
"Tôi không phải tên là 'này', tôi có tên gọi đàng hoàng!"
"Tên là gì?" Lúc này, Hạ Tâm Di mới sực tỉnh táo lại, hóa ra mình còn chưa biết tên của đối phương.
"Phương Dạ." Phương Dạ cười ranh mãnh: "Giữa hai người yêu nhau, cần chú trọng tới việc đối xử thẳng thắn, cô cũng phải nói đầy đủ họ tên của mình cho tôi biết, cái gì Tâm Di?"
"Tôi họ Hạ." Hạ Tâm Di cau mày, nghếch cái mũi cao tinh xảo như ngọc lên nói: "Hay là anh lái nhanh hơn chút đi, cứ tốc độ này thì ngày mai mới tới khách sạn Hoa Đô mất!"
"Được, vậy tôi sẽ lái thật nhanh."
Phương Dạ đạp cần ga, động cơ của chiếc V12 này lập tức phát ra tiếng gầm rống như tiếng của một con trâu đực, còn chiếc M760Li cũng như mũi tên bị bắn ra, lao về phía trước.
Đây là dòng xe con cao cấp với khả năng tăng tốc từ 0 đến 100km/h trong vòng chưa tới 3,6 giây, dưới bàn tay điều khiển của một cao thủ, nó hoàn toàn trở thành con mãnh thú quốc lộ danh xứng với thực, trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười chiếc xe ở đằng trước. Bởi vì không đóng cửa kính xe, cho nên Hạ Tâm Di đáng thương bị gió ngược điên cuồng thốc vào người, khiến cơ thể cô ta dính chặt vào thành ghế, gió mạnh tới mức cô ta không thể mở miệng nói chuyện được nữa…
Phương Dạ còn chưa đắc ý được bao lâu thì đã nhanh chóng bị một chiếc xe của đội tuần tra đuổi theo.
"Chủ nhân của chiếc xe đằng trước nghe đây, anh đã vượt quá tốc độ cho phép, lập tức tấp xe vào lề đường rồi tắt máy."
"Đệch, quên mất đây không phải chiếc xe ba bánh nhỏ của tôi..."
Phương Dạ tỉnh táo lại, chỉ đành thành thật mà dừng xe bên đường, người trên xe tuần tra xuống xe cúi chào rồi nói: "Anh Phương, làm phiền anh đưa tôi xem bằng lái xe."
Phương Dạ ngẩn người một giây: "Anh biết tôi à?"
Kỵ binh kia mỉm cười rồi nói: "Anh Phương, hiện giờ anh là đối tượng quan trọng cần quan tâm của đội trưởng đội tuần tra Hoa Hải, đương nhiên là tôi biết anh rồi."
Phương Dạ tỏ vẻ nghi hoặc: "Sao lại thế?"
Anh đây cũng đâu làm ra chuyện thương thiên hại lý gì mà lại biến thành đối tượng quan trọng của đội tuần tra? Nghe cứ như đang chỉ tên tội phạm bị truy nã nào vậy!
"Đây là mệnh lệnh của phó đại đội trưởng Từ, cụ thể lý do là gì thì anh vẫn nên đích thân đi hỏi cô ấy đi." Kỵ binh kia nói xong thì mặt mũi cũng nghiêm túc hẳn lên: "Thưa anh, vừa nãy anh đã lái xe vượt quá tốc độ, bây giờ anh sẽ bị trừ mất ba điểm, đồng thời phải nộp hai trăm tệ tiền phạt..."
Sau khi kỵ binh kia lái xe rời đi, hai người vẫn còn ở trong trạng thái mờ mịt, không hiểu gì mấy.
Hạ Tâm Di tò mò nói: "Phương Dạ, tôi không ngờ anh còn quen cả phó đại đội trưởng của đội tuần tra cơ đấy."
"Hồi trước từng cứu cô ta một lần." Phương Dạ nói.
"Cứu hay là đắc tội với người ta?" Hạ Tâm Di nhếch miệng cười: "Người ta còn liệt anh vào danh sách đen luôn rồi, đây có chắc là việc nên làm với ân nhân của mình không nhỉ?"
"Đừng nhắc tới cô ta, đàn bà đúng là nhỏ mọn, động một chút là muốn sinh sự." Phương Dạ hậm hực nói.
Anh vốn tưởng câu trả lời trong vòng bạn bè của Từ Lệ chỉ là câu nói đùa, ai mà ngờ lại là thật.
Không phải chỉ là không đến như lời hẹn thôi sao, nhất thiết phải làm căng như này mới được à?
Đoạn đường tiếp theo, Phương Dạ đi rất thận trọng, anh cảm thấy có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khó khăn lắm mới có thể tới được bãi đỗ xe của khách sạn, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hạ Tâm Di thấy thế thì không nhịn được cười: "Sao thế, bị người khác nhìn chăm chú đến phát sợ rồi à?"
"Nói bừa, cô đúng là nói năng không biết ngượng mồm, cái cảm giác này không hề dễ chịu đâu nha..."
Trong phòng bao của nhà hàng trên tầng ba khách sạn, rất nhiều người đã an tọa, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa , có vẻ như anh ta là nhân vật chính của bữa tiệc này, đang được những người khác vây quanh thi nhau ca ngợi.
Bỗng có một người đàn ông hỏi: "Cậu Hoa, tôi nghe nói cậu đá Hạ Tâm Di rồi, có đúng vậy không?"
Hoa Tử Thành hơi đỏ mặt, bởi vì những gì đối phương vừa nói lại hoàn toàn ngược lại, phải là anh ta bị Hạ Tâm Di đá mới đúng.
Chẳng phải chỉ mập mờ vài câu với người ta thôi sao, đàn bà ồn ào nhiều chuyện như thế, còn chủ động đề nghị chia tay, như vậy là quá khinh người rồi.
Anh ta mới nói khoác mà không biết ngượng mồm: "Hạ Tâm Di gì cũng tốt, trừ mỗi tính nết là tệ hại, có mấy chuyện vặt vãnh cũng lôi ra để cãi nhau tới nửa ngày trời, trong lúc tức giận tôi đã quyết định chia tay cô ta, cũng là để bản thân được thanh tịnh mấy ngày."
Một người đàn ông khác cũng tươi cười góp chuyện: "Cậu Hoa uy vũ, người đẹp kiểu nữ thần cực phẩm như thế mà nói đá là đá luôn, quá bá đạo!"
Những người khác cũng rì rầm bàn tán.
"Khụ, với thực lực của cậu Hoa thì loại con gái giống Hạ Tâm Di có đáng là gì!"
"Không đến nỗi chứ, nghe nói nhà họ Hạ rất giàu, cô ta là bạch phú mỹ* chính hiệu đấy!"
*Bạch phú mỹ: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, da trắng, giàu có quyền lực.
"Đương nhiên rồi, cha cô ta mở ba công ty, tài sản ít nhất cũng có hơn trăm triệu."
"Hehehe, nếu cậu Hoa đã không cần nữa, vậy thì chắc tôi sẽ có cơ hội đúng không?"
"Tranh giành công bằng ha, nghe nói lát nữa cô ấy cũng sẽ tới tham gia bữa tiệc, tôi nhất định phải nắm bắt thời cơ tới hỏi số điện thoại mới được..."
Trong lúc mấy người này nói chuyện với nhau, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi dép cao gót bước vào trong phòng bao, nhìn thấy cô ta, Hoa Tử Thành lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: "Tiểu Điềm, cuối cùng em cũng tới rồi."
Phó Điềm Điềm từng là "em gái mưa" của anh ta trước đây, cái đêm Hoa Tử Thành bị Hạ Tâm Di đá, anh ta đã ngủ chung với Phó Điềm Điềm.
Máu chó hơn nữa chính là, Hạ Tâm Di và Phó Điềm Điềm còn là bạn thân với nhau, gia cảnh của Phó Điềm Điềm không tốt bằng Hạ Tâm Di, cho nên cô ta nằm mơ cũng muốn được trèo cao, được sống trở thành một quý cô giàu có.
Sau khi biết người yêu của bạn thân mình là phú nhị đại*, sự chú ý của Phó Điềm Điềm đã va phải vào Hoa Tử Thành, cô ta lén lút thêm wechat của anh ta rồi thường xuyên gọi video trò chuyện gì gì đó, dần dần mối quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên mập mờ.
*phú nhị đại: nam/nữ thừa kế gia đình tài phiệt, rất giàu có và quyền lực.
Phó Điềm Điềm còn rắp tâm để lộ chuyện này cho bạn thân của mình là Hạ Tâm Di biết, quả nhiên, đôi tình nhân lập tức chia tay, còn mình thì thuận lợi lên ngôi chiếm chỗ, chính thức trở thành bạn gái của Hoa Tử Thành.
Hạ Tâm Di thuần khiết thông minh, cô ta nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, sau khi biết mình bị 'bạn thân' chơi một vố, cô cảm thấy trong chuyện này người có lỗi lớn nhất vẫn là Hoa Tử Thành, nếu không phải anh ta kiên quyết không bị Phó Điềm Điềm quyến rũ thì làm sao cô ta có thể thừa cơ xen ngang phá hỏng chuyện hai người bọn họ?
Không có kẽ hở của quả trứng gà nào là không có ruồi nhặng bâu vào, loại đàn ông như vậy cũng chẳng cần đến nữa, vẫn là chia tay càng sớm càng tốt.
Mặc dù cô nhìn nhận chuyện này theo cách khách quan, nhưng kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn bực, thế là cô ta quyết định sẽ tìm một người “bạn trai mới” thật là ưu tú để chọc cho đôi cẩu nam nữ kia tức chết, cho nên, Phương Dạ chính là người có được vinh dự ấy...
Phó Điềm Điềm thành thục ngồi vào lòng Hoa Tử Thành, ra vẻ nũng nịu: "Anh yêu à, chiều nay lúc em đi dạo trên đường có nhìn thấy một chiếc túi xách, có điều nó hơi đắt, tận năm mươi ngàn cơ..."
"Năm mươi ngàn mà cũng gọi là đắt sao? Lát nữa ăn xong chúng ta đi mua!" Hoa Tử Thành dửng dưng nói.
"Cảm ơn anh yêu." Phó Điềm Điềm hôn vào má anh ta một cái: "Anh à, nghe nói lát nữa Tiểu Di cũng sẽ tới, có thật không?"
"Chắc là vậy, người phụ nữ này đã nói là làm, chắc cô ta sẽ tới đây thôi."
"Anh nói xem, có khi nào cô ta tới đây để cố tình gây chuyện không?" Phó Điềm Điềm làm bộ làm tịch mà nói: "Dù sao người ta cũng cướp mất người đàn ông cô ta yêu nhất, chắc chắn cô ta sẽ tức giận."
"Chị Hoa yên tâm, có anh Hoa ở đây, không một ai dám giở trò láo toét đâu."
"Đúng vậy, cho dù nhà họ Hạ giàu có đi nữa cũng làm sao sánh bằng nhà họ Hoa chứ!"
"Tôi đoán khả năng cao là cô ta sẽ dẫn một ông người yêu mới tới để chọc tức anh Hoa, dù sao cũng là một người phụ nữ hiếu thắng mà!"
"Chắc không đến nỗi vậy đâu!"