Siêu Cấp Shipper

Chương 410: Suýt nữa treo lên tường



Sau khi hét thêm mấy lần nữa, Hoa Tử Thành và những người khác bỏ chạy giống như có một con thú nào đó đang đuổi phía sau bọn họ, trong chớp mắt đã chạy mất tiêu.

Bọn họ biết lần này rất mất mặt, mấy người lấy điện thoại quay video thì không nói nhưng ngay cả máy quay của đài truyền hình cùng đang quay!

Nhưng chuyện này có thể trách ai chứ, mấy trăm người này là do ai gọi tới trong lòng mọi người đều biết rõ, kết quả không xem được trò cười của Phương Dạ và Hạ Tâm Di mà bản thân lại trở thành trò cười sống động, đúng là tạo nghiệp...

Phương Dạ tạm biệt Hạ Tâm Di trở về trung tâm thương mại, sau ba tiếng đồng hồ thì vừa kịp đến.

“Tinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, phần thưởng là điểm nâng cấp hai kĩ năng 2 và tổng điểm hiện tại là 3.”

Anh lập tức cảm thấy vui mừng, hóa ra độ khó của đơn hàng đặc biệt sẽ thay đổi số điểm phần thưởng kỹ năng, từ đó có thể thấy việc nâng cấp áo giáp sừng đã trong tầm tay!

Sau khi nhìn thấy anh người đẹp OL không hề nuốt lời, cô ta nhét cho anh một phong bì lớn màu đỏ, sờ thì chắc cũng tầm ba trăm năm trăm gì đó.

Phương Dạ không hề từ chối, dù sao thì đây cũng là do anh lao động mà có được, lấy tiền này đi ăn xiên nướng không ngon sao?

Vừa trèo lên xe ba bánh của mình điện thoại lại reo lên, không ngờ lần này thực sự là Từ Lệ gọi đến!

Anh do dự một lát rồi nhấn nút nghe.

“Phương Dạ, nghe đồng nghiệp tôi nói hôm nay anh bị phạt vì vượt quá tốc độ đúng không?”

Đột nhiên Phương Dạ sa sầm mặt mũi, cô gái này đúng là quá đáng, vậy mà lại gọi đến chế nhạo anh?

“Phải thì sao, dù sao thì tôi nhiều điểm không sợ bị trừ.”

Từ Lệ cười nói: “Sao, giận rồi à?”

Phương Dạ tức giận nói: “Cô chính là đội phó, tôi chỉ là một người dân thường nhỏ nhoi thôi nào dám giận cô chứ?”

“Đừng nhiều lời nữa, cách cái điện thoại mà tôi còn hình dung ra được bô dạng của anh.” Từ Lệ cười nói: “Tối nay có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn cơm.”

“Nếu để xin lỗi thì không cần, một người đàn ông như tôi không có nhỏ nhen như vậy.”

“Lời này của anh là đang nói tôi giở tính trẻ con đúng không?”

“Tôi đâu có nói như vậy, là cô tự đoán mà!” Phương Dạ nói: “Vả lại lúc nãy tôi mới ăn cơm rồi, hẹn lần sau đi.”

Từ Lệ mỉm cười: “Đừng vội từ chối, nếu như tôi nói với anh địa điểm ăn cơm là hồ chứa nước Liên Tâm thì sao?”

Đột nhiên Phương Dạ hiểu ra: “Cô ở đó phá án?”

“Tin chắc là anh đã xem tin tức rồi đúng không, sáng nay đội tuần tra của chúng tôi đã giăng lưới muốn đưa dã thú giết người đó trừng trị theo pháp luật kẻo lại hại thêm nhiều người vô tội, nhưng đáng tiếc là chúng tôi dường như đã đánh gia thấp thực lực của nó. Trong cuộc giao tranh vào buổi trưa, con quái vật đã xuyên thủng hàng rào phòng thủ và cắn trọng thương một đồng nghiệp!” Từ Lệ hùng hồn nói: “Con này không chỉ có sức mạnh phi thường mà còn không sợ đạn, nó xảo quyệt như một con người, Phương Dạ, tôi thực sự cần sự giúp đỡ của anh!”

Phương Dạ nói: “Giúp thì có thể, chuyện đội tuần tra tập trung vào đối tượng...”

“Lập tức sẽ thủ tiêu.” Từ Lệ cười nói: “Bây giờ anh ở đâu, tôi bảo Phùng Khang đi đón anh.”

“Bảo anh ta đến đợi tôi ở tiệm trà sữa Vi Miêu Bất Lý, giờ tôi sẽ về.”

“Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho anh ấy.”

Sau khi cất điện thoại, Phương Dạ lên xe ba bánh hòa vào dòng xe cô, bây giờ là giờ cao điểm nên có chút tắc đường nhưng không ảnh hướng nhiều đến anh.

Đang đi đến gần một công viên thì Phương Dạ nhìn thấy rất nhiều người đang đứng trên vỉa hè dừng lại xem, ở giữa có một ông già tóc bạc đang hấp hối, ông ta năm trên mặt đất hai tay ôm chặt lấy tim và đã rơi vào trạng thái thoi thóp!

Từ ngoại hình thì chắc đây là một người nước ngoài, ông ta ăn mặc rất thời trang, mặc dù thời tiết nóng bức nhưng ông ta mặc một chiếc áo khoác đen cổ điển của Burberry, mái tóc trắng được chải tỉ mỉ. Đôi giày da cá sấu thủ công LV đen bóng cũng đẹp không tì vết, rõ ràng là một người đàn ông rất có gu thẩm mỹ.

Nếu như xóa đi những nếp nhăn trên mặt thì đây vẫn là một người đàn ông điển trai hồi còn trẻ chắc chắn đã khiến không ít phụ nữ phát cuồng.

Đáng tiếc ông lão tóc bạc tinh tế này giờ đã bước nửa chân vào địa phủ, mặc dù có nhiều người vây quanh nhưng hầu hết là xem náo nhiệt thỉnh thoảng có một hai người trẻ tuổi nhiệt tình muốn giúp đỡ nhưng đều bị bạn bè ngăn lại.

Ở cái tuổi này nếu như gia đình không giàu có thì thực sự không dám tùy tiện đỡ một ông bà già bị ngã, nhỡ may người ta vu cáo thì chỉ có nước phá sản...

Phương Dạ lắc đầu thở dài, sau đó kiên quyết đẩy đám đông ra đi vào, sau khi sử dụng những kỹ năng sơ cứu được học trước đó ông lão đã mở đôi mắt màu hổ phách.

Phương Dạ vui mừng vội vàng hỏi: “Ông, ông không sao chứ?”

Mấy mánh khóe này của anh đương nhiên không thể chữa khỏi cho người ta, ông lão run rẩy nói: “Thuốc... thuốc...”

Phương Dạ lớn tiếng nói: “Ông lão, thuốc ông nói là thuốc gì, tôi lập tức đi hiệu thuốc mua cho ông!”

“Ở... ở trong... túi áo ngực...”

Phương Dạ đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng lấy ra một bình thuốc nhỏ màu đen trong túi áo, sau khi mở nắp bên trong tỏa ra một mùi máu tanh nồng.

Phương Dạ hít phải bèn bịt mũi, anh nhìn lại, không phải lấy nhầm chứ, cái này sao có thể là thuốc được?

Không ngờ sau khi nhìn thấy bình thuốc ông lão gật đầu một cách khó khăn, chứng tỏ anh không hề lấy nhầm, cái thứ đen đen này là thuốc cứu mạng.

Thấy đối phương đang đứng ở bờ vực của cái chết Phương Dạ không dám chậm trễ, anh cầm chặt cái bình đổ vào miệng ông ta.

Sau khi uống vài ngụm chất lỏng đặc sệt, con ngươi đã trắng dã của ông lão tóc bạc cũng đã trở lại bình thường và hơi thở cũng đã trở nên ổn định hơn, nhờ có Phương Dạ đỡ ông ta đã có thể nhanh chóng đứng dậy.

“Tinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, phần thưởng là điểm nâng cấp kỹ năng 2, tổng điểm hiện tại là 5.”

Sau khi nghe xong âm thanh của hệ thống, Phương Dạ đột nhiên có chút lâng lâng.

Trên đời này quả nhiên người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng...

“Ông lão, nếu đã biết mình có bệnh thì nên mua thuốc trước, ông xem lúc nãy nguy hiểm biết bao, suýt nữa thì đã treo lên tường rồi!”

Phương Dạ không biết đây không phải là bệnh tim thông thường, hơn nữa có lúc bộc phát bất ngờ, làm gì chuyện uống thuốc trước?

Sean nghe có chút bối rối, ông ta dùng tiếng Trung một cách gượng gạo hỏi: “Treo lên tường có nghĩa là gì?”

Phương Dạ cười ha ha nói: “Ông không hiểu sao, sau khi thành di ảnh thì chẳng phải có thể treo lên tường hay sao?”

“Hóa ra là ý này, hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu giúp, chắc tôi thực sự treo lên tường rồi, cảm ơn!” Sean lịch sự cảm ơn một cách chân thành, đúng kiểu quý ông phương Tây trong phim ngày xưa.

“Không cần khách sáo, nhìn ông cũng giống người có tiền, lần sau đi dạo nhớ trợ lý thư ký hay gì đó, bởi vì ở đây có rất nhiều người không dám đỡ các ông bà già.” Phương Dạ tận tình khuyên bảo.

“Tại sao?” Sean khó hiểu: “Chẳng lẽ người dân ở đây lạnh nhạt như vậy sao?”

Phương Dạ cười khổ nói: “Không phải con người lạnh nhạt mà quả thực là điều kiện kinh tế gia đình không cho phép.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.