''Không... không cần đâu!'' Nhìn thấy điệu cười không mấy thiện ý của đối phương, Giang Tử Nhu đành cố gắng nhịn cơn buồn tiểu lại.
''Vậy thì không được, đợi lâu thêm lúc nữa nhỡ cô không nhịn được mà ''đi'' luôn ở đây, tôi không ngửi được mùi thối đâu nhé.'' Berrant cứ thế đứng dậy, sau đó đi về phía Giang Tử Nhu: ''Đi thôi, tôi đi cùng cô.''
Mặc dù vẻ mặt và giọng điệu của anh ta rất ấm áp nhưng trong mắt hai cha con nhà kia lại không khác nào nụ cười của quỷ dữ, Giang Long nơm nớp lo sợ, nói: ''Cậu Berrant, con gái tôi đã nói là không gấp, cầu xin cậu tha cho nó!''
Nụ cười của Berrant dần tắt: ''Ông Giang, mong ông tránh ra chút.''
Mặc dù trong lòng Giang Long cảm thấy vô cùng sợ hãi nhưng ông ta vẫn không chịu thỏa hiệp: ''Cậu Berrant, con bé thực sự không cần vào nhà vệ sinh đâu mà!''
''Cút ra!''
Đột nhiên Berrant mỉm cười tà ác, túm lấy cổ áo Giang Long rồi ném ông ta ra ngoài.
Anh ra không hề nương tay, một phát tống cổ Giang Long bay xa tận ba, bốn mét, trực tiếp đâm sầm vào cái ghế sô pha dài.
''Cha!'' Thấy cha mình ngã tới mặt mày choáng váng, Giang Tử Nhu bị dọa sợ đến mức kêu lên thảm thiết.
Gương mặt Berrant lại khôi phục lại nụ cười, anh ta thay đổi biểu cảm rất nhanh, có khi còn khiến diễn viên Xuyên kịch phải xấu hổ vì không bì lại được anh ta.
''Cô Giang, nếu cô không nhấc chân lên mà đi được thì tôi cũng có thể giúp cô.''
''Không cần, tôi... tôi có thể tự đi.'' Giang Tử Nhu làm sao còn dám chần chừ phút nào, cô ta bèn đứng lên đi về phía cửa lớn.
Berrant mỉm cười, thong thả đi đằng sau cô ta, ánh mắt anh ta cứ đảo qua đảo lại trên người đối phương, không giấu được dục vọng bên trong, giống như một con sói đói ăn đang chú ý đến chú cừu nhỏ run rẩy tội nghiệp.
Hành lang hơi tối, hình như đèn trên tường cũng bị hỏng, đi tới phía cuối, Giang Tử Nhu đưa bàn tay run rẩy của mình ra đẩy cánh cửa gỗ phòng vệ sinh, lúc này Berrant không kìm chế nổi nữa, anh ta lật tay lên, một con dao phẫu thuật lành lạnh trượt vào lòng bàn tay.
''Bảo bối, anh đến đây!''
Anh ta cười dữ tợn định bổ nhào về phía trước, đột nhiên phía sau lại phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Berrant lập tức bị dọa sợ đến mức lông măng trên người đều dựng đứng cả lên, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Mạnh Tiểu Phát lại có thể im hơi lặng tiếng như vậy kề sát sau lưng mình.
Mặc dù vô cùng kinh hãi nhưng phản ứng của Berrant vẫn cực kỳ nhanh, anh ta vung tay, bốn, năm nhát dao sáng quắc nhanh như tia chớp xẹt ngang, mục tiêu chính là hướng phát ra tiếng hít thở dồn dập kia.
Vút vút vút!
Sau vài tiếng rên bực bội như vừa bị đánh bại, Berrant vừa xoay người vừa tiếp tục phóng dao, kỹ thuật múa dao của anh ta vô cùng điêu luyện, khiến người khác trông mà hoa cả mắt.
Giang Tử Nhu tận mắt nhìn thấy rõ ràng bóng đen đằng sau Berrant đã lập tức bị dao phẫu thuật của anh ta đâm phập vào người, nhìn có vẻ giống với con nhím.
Nếu đổi lại là người thường thì có lẽ đã chết tươi rồi, nhưng bóng đen kia lại không hề nhúc nhích, vẫn ở nguyên tại chỗ, đồng thời phát ra tiếng hít thở nặng nề, dồn dập.
Berrant nhanh chóng bình ổn lại hơi thở, sau đó anh ta mỉm cười, nói: ''Cậu là Mạnh Tiểu Phát à?''
Bóng đen không đáp, lại còn hỏi ngược lại: ''Anh là ai?''
Giọng nói vừa khản đặc vừa trầm thấp, Giang Tử Nhu vừa nghe thấy đã nhận ra đây là giọng của Mạnh Tiểu Phát, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi hoàn toàn.
''Để tôi giới thiệu qua chút, tôi tên Berrant, là một thành viên của tổ chức điên cuồng săn bắt.'' Berrant ung dung tao nhã nói.
''Điên cuồng săn bắt ư?'' Chưa từng nghe qua!''
Toàn thân Mạnh Tiểu Phát run lẩy bẩy, những con dao phẫu thuật đâm chằng chịt vào người cậu ta lập tức rơi xuống như mưa, phát ra âm thanh ''leng keng'' khiến Berrant rợn cả tóc gáy.
Tuy rằng con dao phẫu thuật trong tay anh ta mỏng như cánh ve nhưng đồng thời nó cũng sắc bén vô cùng, với tốc độ chém của nó thì còn có thể cắt đứt được một tấm thép, không ngờ đối phương lại phòng ngự xuất sắc được như vậy, cậu ta đã xử lý được tất cả những lưỡi dao này!
Để hạ thấp cảnh giác của đối phương, đồng thời chờ Harris kịp thời tới tiếp viện, anh ta chỉ có thể tiếp tục nói nhằm mục đích mê hoặc đối phương: ''Tổ chức điên cuồng săn bắt chính là vua của thế giới ngầm, nếu anh tham gia vào tổ chức của chúng tôi thì nhất định sẽ đạt được tài sản và sức mạnh người thường không thể tưởng tượng nổi, trở thành con người chân chính trên...''
Còn chưa nói xong, Mạnh Tiểu Phát đã nổi loạn, cậu ta nhanh như chớp lao tới trước mặt Berrant, sau đó hung hăng tát một bạt tai lên mặt anh ta!
Berrant hoàn toàn không ngờ đối phương lại chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ra tay như vậy, trong lúc anh ta không đề phòng đã bị cái tát kia giáng xuống má, lực không hề nhẹ chút nào, cả người cứ như một con diều đứt dây bay vèo xuống đâm sầm vào lan can rồi ngã xuống tầng một.
''A!''
Giang Tử Nhu lại bị dọa sợ quá hét toáng lên, đột nhiên cửa phòng khác bị đẩy ra, một chiếc ghế gỗ hoa lê vàng xé gió bay đến, mục tiêu chính là bóng đen đang đứng ở hành lang.
Rầm!
Mạnh Tiểu Phát một chưởng đánh bay, chiếc ghế bền chắc là thế lại nổ tung trong nháy mắt, mảnh vụn bay đầy trong không trung, lúc này Harris, người đang đeo giáp kim loại bèn nhanh như chớp bổ nhào tới, tung một chưởng đánh thẳng vào khuôn mặt của người thằn lằn!
Áu!
Giáp kim loại kia thật sự giúp ích rất nhiều, sau khi bị trúng chưởng, nửa bên mặt của Mạnh Tiểu Phát lập tức bị lõm xuống, ngay cả con mắt duy nhất còn sót lại kia cũng suýt bị đập nát.
''Chết đi cho tao!'' Harris vừa cười gằn vừa tung một chưởng nữa, cú đánh lần này đều dồn toàn lực đánh lên bụng Mạnh Tiểu Phát.
''Ọe!''
Con ngươi của Mạnh Tiểu Phát lồi ra, cậu ta cảm nhận được hình như mình vừa bị một chiếc xe chở hàng đâm trúng, ruột gan như bị quấn vào một vòng, suýt thì nôn bằng hết chỗ thức ăn đêm hôm qua.
Ánh sáng phát ra từ giáp kim loại quá chói chang, Harris thừa thắng xông lên, phát huy bằng hết giá trị công năng của nó, một cú đấm tựa như có thể khiến hoa lê rơi ào ào trong mưa, điên cuồng vung tới, Mạnh Tiểu Phát không còn chút sức lực nào để chống đỡ, thân hình cao lớn đồ sộ của cậu ta bị đánh cho không ngừng lui lại đằng sai, máu hôi thối từ người cậu ta bắn ra tung tóe, cảnh tượng có thể nói là vô cùng thảm.
Giang Long nhân cơ hội chạy lại một chỗ với con gái, hai người bọn họ nấp sau cái cột đỡ trong nhà, toàn thân run rẩy, chỉ biết dõi mắt nhìn trận đại chiến đang diễn ra ngay trên hành lang.
Nếu là quái vật kia chiếm ưu thế thì hai người tuyệt đối sẽ không chút do dự mà tháo chạy, nhưng giờ xem ra Harris mới chính là người đang đàn áp đối phương, Giang Long như nhìn thấy số tiền mười tỷ khổng lồ đang vẫy chào mình...
Giang Tử Nhu thấp giọng, hỏi: ''Cha, cha nói xem Mạnh Tiểu Phát có thua không?''
Giang Long nói: ''Nhất định là thua, con không nhìn thấy cậu ta đã bị đấm rụng cả nửa hàm răng rồi à, vả lại giờ còn không thể đánh trả được, cứ tiếp tục thế này, tốt nhất là cậu ta bị đánh chết tại chỗ luôn đi, sau này hai chúng ta cũng đỡ chịu cảnh sống trong nơm nớp lo sợ!''
Giang Tử Nhu cười khổ: ''Cũng may tối qua cha cứu được con về, nếu thật sự bị con quái vật kia xâm phạm thì con đúng là sống không bằng chết!''
Giang Long mặt dày, nói: ''Con gái yên tâm, chỉ cần có cha ở đây thì không ai có thể làm hại con!''
Trong lúc hay cha con nhà kia đang thầm thì nói chuyện thì ở bên này Mạnh Tiểu Phát như sắp cạn kiệt sức lực rồi, cậu ta hết đường lui, bị Harris chặn vào tường đấm túi bụi, trông có vẻ không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.