Siêu Cấp Shipper

Chương 442: Lát nữa thì tôi không biết



Sau khi nhìn thấy hành động của ông ta, Phương Dạ vô cùng sửng sốt.

“Ông cụ, ông đang làm gì vậy?”

Tiêu Ân không trả lời mà cầm khối u máu trong tay, do dự một lúc, ông ta quyết đoán đưa nó lên miệng.

“Chờ một chút, thứ này không ăn được đâu!” Phương Dạ sợ hãi vô cùng, nhanh như chớp vươn tay phải trực tiếp tát rơi khối u máu trên tay Tiêu Ân đi.

Khối u máu rơi xuống đất lăn mấy vòng, sau đó từ từ bò lên như con giòi, vừa lúc Tiêu Ân còn đang sững sờ, Phương Dạ đã dùng một chân đạp nát nó.

“Rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy, tại sao lại ngăn cản tôi?” Vẻ mặt Tiêu Ân rất hung hăn nhìn anh.

Phương Dạ giải thích: “Thứ này sẽ biến ông thành yêu quái đó, không thể ăn được!”

Tiêu Ân lạnh lùng nói: “Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu. Đừng có àm lo chuyện bao đồng nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”
Mặc dù Phương Dạ đã cứu mạng ông ta nhưng trước đây ông ta đã dùng tiền để đền đáp rồi, trong suy nghĩ của Tiêu Ân, ông ta không còn nợ đối phương bất kỳ ân tình nào nữa.

Tần Yên Nhiên cũng khuyên nhủ: “Ông cụ, đây là thứ trên người quái vật, coi chừng có độc!”

“Đừng gọi tôi là ông cụ, tôi không có già đến vậy!” Tiêu Ân khó chịu nói.

Phương Dạ và Tần Yên Nhiên đưa mắt nhìn nhau, nếp nhăn trên mặt ông cụ gần như đã chen chúc lẫn nhau, vậy mà còn nói bản thân không quá lớn tuổi à?

Ngay khi cả hai đang sững sờ, Tiêu Ân lại cắt bỏ một cục nhọt nữa.

“Đừng mà!” Đương nhiên Phương Dạ sẽ không giương mắt nhìn một ông cụ đã hồ đồ biến thành yêu quái, lập tức đi tới định ngăn cản ông ta.

“Cút ra!”

Tiêu Ân rất ghen tị với tốc độ của Phương Dạ, ông ta chỉ có thể lén đâm cây gậy Văn Minh vào xương sườn của đối phương, mục đích chỉ để ngăn chặn một chút, chứ không có ý làm tổn thương cậu ta.
Phương Dạ nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát nắm lấy cây gậy trong tay ông ta, vừa định giật đi, trong lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy một luồng khí yếu ớt.

Trong lòng chợt dâng lên dấu hiệu cảnh báo, anh vội vàng buông cây gậy ra, nửa giây sau, trên cây gậy vốn dĩ đã nhẵn nhụi lập tức hiện ra mấy chục mũi kim châm

mỏng manh!

Không ngờ trên một cây gậy nhỏ lại có nhiều cơ quan như vậy, Phương Dạ thầm nói rằng mình đã may mắn, Tiêu Ân lại vung cây gậy, buộc anh phải lùi lại mấy bước.

Nhân cơ hội này, Tiêu Ân ném khối u máu vào miệng mình, rồi cắn một miếng thật to, mùi máu tanh trong đó đột nhiên bắn ra khắp khoang miệng khiến ông ta không khỏi nhíu mày.

Tiêu Ân chống lại cơn buồn nôn muốn ói, sau đó ngửa cổ lên nuốt toàn bộ máu xuống, những người xung quanh đang chứng kiến đều cảm thấy ớn lạnh.
Tần Yên Nhiên yếu ớt nói: “Phương Dạ, chúng ta phải làm sao bây giờ, gọi 120 cho xe cấp cứu sao?”

“Trước khi gọi 120, chúng ta hãy gọi 110 đã.” Phương Dạ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Lệ.

Sau khi kết nối, anh cố ý đặt điện thoại ở phía xa, quả nhiên, giọng nói bực bội của Từ Lệ phát ra từ micro: “Phương Dạ, cái tên khốn khϊếp, hại tôi phải đưa một nhóm lớn người đến khu công nghiệp Tây Tỉnh để hỗ trợ, nhưng còn mấy người thì sao?”

Phương Dạ cười khổ nói: “Tôi có thể làm gì được nữa? Tên đó chuồn nhanh hơn bất cứ thứ gì, bây giờ anh ta đã chạy đến được khách sạn Hoa Đô.”

“Cái gì?! Khách sạn Hoa Đô?” Từ Lệ sửng sốt, vội vàng hỏi: “Hiện tại tình hình như thế nào rồi?”

“Mạnh Tiểu Phát đã bị khống chế rồi.”
“Vậy là được rồi.” Từ Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Có gây nên thương vong gì không?”

Phương Dạ nói: “Tạm thời không có, một lát nữa thì không biết.”

Từ Lệ sững sờ: “Ý của anh là sao?”

Phương Dạ nói một cách yếu ớt: “Có một ông già đã nuốt cục nhọt trên người của Mạnh Tiểu Phát. Tôi không biết liệu ông ta có biến thành một con quái vật hay không…”

“Kiên trì thêm một chút nữa, tôi sẽ đến ngay thôi!”

Từ Lệ vội vàng cúp điện thoại, Phương Dạ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ông già tóc bạc đã biến mất, còn cửa thang máy đúng lúc cũng đóng lại.

Tần Yên Nhiên có chút hoang mang lo sự: “Phương Dạ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Kiểm tra xem ông cụ đó sống ở phòng nào trước, tôi sẽ đi lên canh ông ta.” Phương Dạ do dự một lúc: “Trước khi đội tuần tra đến, anh nghĩ em nên sơ tán những người khách cùng tầng càng sớm càng tốt, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. “
Tần Yên Nhiên vẫn có chút lo lắng: “Còn anh thì sao?”

“Đừng lo lắng, anh sẽ không sao.”

Phương Dạ cho cô ấy một cái nhìn yên tâm, sau đó đi tới quầy lễ tân, lấy mu bàn tay gõ lên bàn: “Người đẹp, làm ơn giúp tôi tìm xem ông cụ vừa rồi sống ở tầng nào, tên là gì.”

Hai cô ấy gái run rẩy đứng lên, khi họ nhìn thấy con quái vật đã ngã xuống đất không ngồi dậy nổi nữa, vẻ mặt của họ mới dịu đi rất nhiều.

“Vui lòng đợi một lát.” Một cô ấy gái thao tác trên máy tính một lúc: “Ông Tiêu Ân sống trong phòng tổng thống số 1809. Ông ấy sống một mình.”

Phương Dạ không nói nên lời, sống trong phòng tổng thống một mình không phải là đã quá lãng phí rồi sao?

Tuy nhiên, khi nghĩ đến sự hào phóng của ông cụ trước đây, anh lại cảm thấy không có gì là kỳ lạ.

Hở ra một cái là lấy tấm chi phiếu tận một trăm nghìn để cảm ơn người ta, sống trong phòng tổng thống một mình thì đã là gì chứ?
Tần Yên Nhiên ầm ĩ sắp xếp cho cấp dưới của mình sơ tán khách, còn Phương Dạ đi thang máy lên tầng 18. Khi đến cửa phòng 1809, anh thấy trên tay cầm có một tấm biển cấm làm phiền, rõ ràng là ông già tóc bạc đó đã đi vào đây rồi.

Một cánh cửa đơn thuần đương nhiên sẽ không làm khó được anh, khi rút sợi dây thép chuẩn bị trước đó ra và tùy tiện chọt vài nhát, khóa cửa ngay lập tức mở ra, nhưng chỉ mới mở được một kẽ hở nhỏ đã bị kẹt lại.

Phương Dạ sử dụng thuật Giác Khải để ngưng tụ thành một lưỡi kiếm mỏng trên tay mình, sau đó nhẹ nhàng cắt một đường dọc theo khe cửa, sợi dây xích bên trong bị đứt ran gay lập tức. Sau khi đẩy hai cánh cửa gỗ chắc chắn ra, anh đã có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ phòng ngủ phát ra, chính là tiếng của ông già tóc bạc Tiêu Ân.
Cái ông già này thật là lắm chuyện, thứ trên người quái vật mà cũng dám ăn?

Phương Dạ thầm thở dài, sau đó nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, vì quá vội nên cửa không khóa, sau khi đẩy nó đến một góc độ nhất định, anh đã có thể nhìn toàn bộ tình hình bên trong.

Trên chiếc giường lớn phong cách Châu Âu cực kỳ xa hoa, Tiêu Ân đã nổi gân xanh khắp đầu đang điên cuồng lăn lộn, vì quá đau đớn nên ông ta đã xé hết áo sơ mi trắng trên người ra, để lộ bộ ngực gầy gò teo tóp.

Phương Dạ nhìn mà phải xuýt xoa, với thân thể chỉ bằng xương này, ông ta vẫn còn đủ sức để làm cho Mạnh Tiểu Phát phải ngã lăn quay chỉ với một chiêu. Thật là khó bề tưởng tượng nổi mà?

Tuy nhiên, xét theo sự dứt khoát và gọn gang của động tác đó thì chắc hẳn võ công của ông cụ khi còn trẻ cũng đã không tồi rồi, ít nhất ông ta cũng thành thạo các kỹ năng đấu vật và mấu chốt.
Mặc dù lúc này Tiêu Ân đang đau đớn đến không sống nổi nhưng ông ta vẫn nhanh chóng phát hiện ra Phương Dạ đang nhìn trộm mình, ông ta không muốn để người khác nhìn thấy tình cảnh thê thảm của mình, nhưng bây giờ ông ta còn khó lòng bảo vệ mình, nên chỉ có thể nói ngắt quãng: “Cậu… cậu đã xem đủ hay chưa, đóng cửa lại, vào đây giúp… giúp tôi đi!”

Phương Dạ đột nhiên có chút khó xử, vốn tưởng rằng mình đã ẩn nấp rất tốt rồi, nhưng không ngờ lại để lộ sớm đến như vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.