"Buông vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!" Một trung đội trưởng cảnh cáo.
Tiêu Ân ngoan ngoãn thả gậy ba toong xuống giơ hai tay lên, mà Kelly lại ngơ ngác như không nghe thấy, xé một nửa ống tay áo tự băng bó vết thương, trên trán cô ta rướm đầy những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, rõ ràng là rất đau đớn.
Tiêu Ân không hề có một chút ý thương hoa tiếc ngọc nào, vết thương do gậy ba toong gây ra rất sâu, thật sự nếu không băng bó, chỉ sợ là lúc chạy ruột cũng sẽ rơi ra ngoài mất!
Dưới cơn đau, bây giờ Kelly cũng không có cách nào sử dụng thuật đầu độc của mình, điều này làm cho cô ta cảm thấy vô cùng bất lực.
Từ Lệ hạ lệnh: "Người phụ nữ này rất nguy hiểm, còng tay cô ta lại trước đã."
Trung đội trưởng gật đầu nói: "Rõ, đội phó Từ."
Anh ta tháo còng tay đang định tiến lên, phía sau Kelly đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ. Hóa ra là Mạnh Tiểu Phát đã cắn đứt xiềng xích trói buộc mình, mạnh mẽ đứng dậy, đồng thời cơ thể nhanh chóng biến thành thằn lằn.
Giang Phát sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta tưởng sau khi đối phương lấy lại được tự do nhất định sẽ cắn chết mình trước, vì vậy bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, nhưng mà Mạnh Tiểu Phát còn không thèm nhìn anh ta, lao nhanh về phía đám đông.
Mọi người biến đổi sắc mặt, quái vật này rốt cuộc đáng sợ thế nào, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Nổ súng, mau nổ súng!" Trong phòng vang lên âm thanh hoảng sợ của Từ Lệ, cảnh sát cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đều giơ súng nhắm ngay Mạnh Tiểu Phát.
Ầm ầm!
Sau một hồi âm thanh dữ dội, người thằn lằn vừa mới biến thân dùng áo giáp cản toàn bộ viên đạn. Một tay nó ôm lấy Kelly, tay kia tóm lấy Từ Lệ, sau đó lao ra khỏi cửa như một cơn gió.
Bởi vì quá kiêng dề Tiêu Ân, Mạnh Tiểu Phát cố ý chọn đường cách xa đối phương, quả nhiên thuận lợi thoát khỏi vòng vây.
Mấy người cảnh sát sợ ném chuột vỡ đồ cũng không dám nổ súng nữa, mà trung đội trưởng lại dẫn đầu xông ra ngoài: "Đội phó Từ bị quái vật bắt đi rồi, chúng ta mau đuổi theo!"
Nhưng mà tốc độ của Tiêu Ân còn nhanh hơn bọn họ, theo sát phía sau Mạnh Tiểu Phát vượt ra ngoài phòng giam.
Sau khi từ trung tâm mua sắm Kim Hoa trở lại quán trà sữa, Phương Dạ nhanh chóng nhận được đơn giao hàng, lại lập tức xuất phát.
Trùng hợp chính là, đơn hàng này vừa hay lại giao đến quán bar Dạ Sắc, nhưng mà không phải giao đến trong quán bar, mà là ở ngoài cửa chính.
Sau khi tới nơi, Phương Dạ nhìn thấy mấy người đứng tụm năm tụm ba trước cửa quán bar, hoàn toàn không nhận ra ai là khách hàng, đành phải gọi điện thoại.
Sau nửa phút đổ chuông, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, một giọng nữ mơ mơ màng màng truyền đến: "A lô, ai đấy?"
Phương Dạ kiên nhẫn nói: "Xin chào, trà sữa cô gọi đã giao đến rồi, xin hỏi cô đang ở đâu?"
Vừa rồi anh quan sát một vòng, cũng không tìm ra cô gái nghe điện thoại, rõ ràng đối phương không có ở đây.
"Tôi ở đâu? Ha ha..." Cô gái nở nụ cười khó hiểu: "Tôi ở trên trời, anh lên đây tìm tôi đi."
Hả?
Phương Dạ nhất thời đầu đầy vạch đen, mẹ nó đêm khuya rồi còn đùa sao, tưởng mình là chim à, lại còn ở trên trời?
"Xin đừng đùa nữa, mau nói cho tôi biết cô đang ở đâu?"
Cô gái chậm rì rì nói: "Đừng nóng, đàn ông các anh sao ai cũng như vậy, hở ra là quát người ta?"
Phương Dạ tức cười, tôi chỉ to tiếng một chút thôi mà, sao lại biến thành quát cô rồi?
Anh chỉ có thể cố hết sức nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi còn phải vội đi giao hàng ở chỗ khác, vui lòng nhanh chóng nói cho tôi vị trí của cô!"
"Vậy còn được." Trong giọng nói của cô gái cuối cùng cũng có ý cười: "Người ta không lừa anh, thật sự ở trên trời."
Phương Dạ cười khổ nói: "Vậy xin hỏi cô ở chỗ nào trên trời, trên mặt trăng hay là gần chòm sao Bắc Đẩu?"
"Tôi đang uống rượu ở sân thượng của Tòa nhà thương mại quốc tế, anh đến tìm tôi đi. Đúng rồi, nhớ mang thêm cho tôi một thùng bia đen, nếu không tôi sẽ đánh giá xấu cho anh đó!" Nói xong, cô gái lập tức ngắt điện thoại.
Vạch đen trên đầu Phương Dạ càng nhiều: "Người phụ nữ này điên rồi à, đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến sân thượng Tòa nhà thương mại quốc tế uống rượu?"
Tuy rằng tức giận đầy một bụng, nhưng mà khách hàng chính là thượng đế, anh vẫn thành thành thật thật chạy vào tiệm mua bia.
"Ông chủ, chỗ ông có bán bia đen không, lấy cho tôi một thùng." Sau khi vào cửa Phương Dạ lập tức hét lên.
Nhân viên cửa hàng đang nghịch điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Có, ở ngay hàng dưới của kệ, anh tự lấy đi."
Phương Dạ nhanh chóng tìm thấy bia đen, lúc trả tiền, nhân viên cửa hàng đột nhiên hỏi: "Kìa, không phải anh đi giao hàng à, sao lại giúp người ta mua bia rồi?"
Phương Dạ cười khổ, nói: "Đừng nhắc nữa, có một khách hàng nữ không biết phát điên cái gì, lại chạy đến sân thượng Tòa nhà thương mại quốc tế uống bia, còn bắt tôi mang một thùng bia đen đến nữa."
"Tòa nhà thương mại quốc tế? Biểu cảm của nhân viên cửa hàng trở nên kỳ lạ: "Anh trai, không phải anh nghe nhầm rồi chứ? Sân thượng kia đã bị khóa lại rồi, hoàn toàn không thể lên được."
"Vì sao phải khóa lại?" Phương Dạ không hiểu vì sao.
"Vì sao à, đương nhiên là sợ có người chạy lên đó tự sát rồi." Nhân viên cửa hàng nói: "Chẳng lẽ anh không biết sân thượng Thương mại quốc tế là thánh địa của người thất tình tự sát à? Hầu như mỗi năm đều có một hai nam nữ si tính nhảy xuống từ trên đó, từ lúc xây dựng xong đến nay, e là đã vượt qua hai chữ số rồi!"
"Không phải chứ?" Phương Dạ hoảng sợ. Anh nhớ lại giọng điệu của cô gái đó, càng lúc càng cảm thấy đối phương có ý không còn luyến tiếc điều gì!
"Người anh em, nghe lời tôi, bây giờ nhanh chóng báo cảnh sát đi, khách hàng của anh tám chín phần mười là muốn tự sát đấy." Nhân viên cửa hàng thiện chí nhắc nhở: "Tòa nhà thương mại quốc tế có ba mươi sáu tầng, nhảy xuống từ trên đó cũng không phải là chuyện đùa, chỉ cần bẹp một tiếng, một người sống có thể ngay lập tức biến thành một cái bánh kếp mỏng, cái chết thật bi thảm, ôi, thiện tai thiện tai..."
"Cậu nói rất có lý!" Phương Dạ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vội vàng ôm bia chạy đi.
Tòa nhà thương mại quốc tế cách quán bar Dạ Sắc không xa, khoảng cách đường thẳng chỉ có hơn một nghìn mét. Phương Dạ nhanh chóng đậu xe ba bánh ở bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà, sau khi xuống xe ngẩng đầu dùng thuật Ưng nhãn nhìn lướt qua, lập tức bị một cặp đùi lụa trắng lộ ra trên sân thượng dọa sợ!
Má nó, người phụ nữ ngu ngốc này quả thật là đang muốn tự sát!"
Anh không dám chậm trễ, vọt vào trong tòa nhà như một cơn gió.
"Đứng lại, làm gì đó?" Một gã bảo vệ hét lớn.
"Giao hàng!" Phương Dạ chạy đến trước thang máy, lập tức ấn phím.
Bảo vệ nói: "Giao hàng phải đăng ký trước, lại đây một lát!"
"Không kịp nữa rồi, mạng người đang bị đe dọa!" Phương Dạ vác bia đen gấp gáp la to giải thích.
"Lừa ai đấy, không phải cậu chỉ giao hàng thôi sao, cái gì mà mạng người bị đe dọa chứ?" Bảo vệ cười nhạo: "Chẳng lẽ khách hàng chờ bia của anh đến cứu mạng?"
"Ông anh, mạng người bị đe dọa thật đấy!" Phương Dạ nói: "Trên sân thượng có một cô gái đang uống bia, rất có thể muốn nhảy lầu!"
"Cái gì?" Bảo vệ nghe xong cũng bị dọa: "Cậu nói trên sân thượng có người, vậy cô ta làm sao đi lên được?"
"Làm sao tôi biết chứ, không thì anh cùng tôi lên xem thử?"
"Nhưng, nhưng tôi không thể rời khỏi đây, các đồng nghiệp đều đang ăn khuya rồi." Bảo vệ có chút khó xử nói: "Vậy đi, cậu lên trước xem tình hình, tôi lập tức đi tìm người đến hỗ trợ, nhất định không được cho cô ta nhảy xuống."
"Được."