Siêu Cấp Shipper

Chương 466: Ra tay trước chiếm lợi thế



Thấy vẻ mặt của Điền Nhân không tình nguyện cho lắm, anh chỉ đành ôm lấy eo cô ta, trực tiếp bế lên thùng xe.

Điền Nhân ngồi trong thùng xe ba gác chật hẹp này, tự dưng không biết nên khóc hay nên cười: “Con người cậu sao mà cứng đầu thế, thật sự là muốn lái con xe ba gác này qua đó sao?”

Phương Dạ trực tiếp bước lên ngồi vào chỗ lái xe: “Vịn chắc vào, xe đi nhanh lắm đấy, cẩn thận đừng để bị văng ra ngoài.”

Điền Nhân cười lớn nói: “Chỉ dựa vào cái xe ba gác cũ rích này của cậu, thì có thể chạy nhanh đến đâu chứ? Nào nào nào, có ngon thì ném chị ra ngoài thử xem.”

“Được thôi!” Phương Dạ cười một cách ranh ma, sau đó anh trực tiếp vặn tay ga, chiếc xe ba gác ngay lập tức được khởi động, trong nháy mắt đã phóng đi được hơn mười mét!

Ôi mẹ ơi!

Người nào đó ngồi trên xe chưa kịp quan sát, tay cũng chưa kịp vịn chắc, cả người ngã ngửa về phía sau trông giống như hồ lô vậy, vừa ngã vừa kêu gào thảm thiết không thôi.

Nhưng khi Điền Nhân sắp rơi ra khỏi thùng xe đến nơi thì đột nhiên Phương Dạ phanh gấp lại, cô ta lập tức bổ nhào về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho sợ đến tái mét, đến cả men say cũng bay hết bảy tám phần!

Phương Dạ đỡ lấy cô ta, sau đó cười hihi nói: “Sao nào, tôi không nói điêu chứ?”

“Không… không nói điêu…”

“Vậy thì vịn chắc vào, chúng ta xuất phát thôi!”

Điền Nhân vẫn chưa hết bàng hoàng vội vàng vịn chặt vào thùng xe, xe ba gác lại khởi động một lần nữa, phi nhanh trên đường như một mũi tên được bắt ra khỏi cung vậy.

Ban đầu mà đi taxi thì ít nhất cũng phải mất hơn nửa tiếng để đi tới đó, nhưng Phương Dạ chỉ mất tầm mười phút đã tới nơi, khi chiếc xe ba gác dừng trước cửa quán bar, Điền Nhân, cái người bị gió tạt đến mức tóc tai bù xù vẫn còn trong tình trạng hoang mang tột độ.

“Chuyện gì đây, đã… đã đến nơi rồi sao?”

“Chứ sao nữa?” Phương Dạ vừa cười vừa bế cô ta xuống: “Đi thôi, chúng ta vào trong báo thù.”

“Đợi chút!” Điền Nhân vội vàng chỉnh lại mái tóc của mình, nếu không với cái bộ dạng này sẽ dọa người khác mất, lỡ như gặp mặt mà bị đối phương cười nhạo thì làm sao?

Phương Dạ kiên nhẫn đứng ở một bên đợi, trong lúc đó xem đi xem lại trên điện thoại, xác nhận đối phương vẫn còn trong quán bar.

Bây giờ đã gần sáng rồi, thời điểm này chính là lúc thịnh vượng nhất của các hộp đêm, đương nhiên đôi gian phu dâm phụ này sẽ không về sớm đâu.

Điền Nhân khó khăn lắm mới sửa sang lại bản thân, cô ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi về phía cửa chính của quán bar, ánh mắt của cô ta liếc nhìn qua mấy chiếc xe đang đậu ở gần đó, rất nhanh đã phát hiện một chiếc xe thể thao Maserati mc20 màu trắng, đích thị là xe của bà già đó, trong lòng lập tức bái phục Phương Dạ không thôi.

Nhưng khi vừa bước đến trước cửa quán bar, Phương Dạ lại bị bảo vệ ở cửa chặn lại.

“Thằng nhóc, đây không phải là nơi mày nên đến đâu, cút ra chỗ khác mà chơi.”

Chính mắt người bảo vệ to cao lực lưỡng này thấy hai người họ bước xuống từ chiếc xe ba gác, Điền Nhân là người đẹp thì thôi bỏ qua, nhưng một đứa giao hàng mà cũng dám bước vào nơi này, không có cửa đâu!

Phương Dạ ngạc nhiên: “Mọi người đều là con người, tại sao lại không cho tôi vào chứ?”

Bảo vệ khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn anh: “Có thấy mấy chiếc xe sang trọng đang đậu ở bên ngoài không, ở đây bọn tao là quán bar cao cấp, một thằng nhóc lái xe ba gác đi giao đồ ăn như mày, không có tư cách để vào!”

Phương Dạ trợn tròn mắt: “Cái này là do ông chủ của các anh quy định sao?”

“Là tao quy định vậy đó, mày có ý kiến gì?” Bảo vệ lạnh lùng nói.

Điền Nhân nhìn anh ta to lớn giống như thần giữ cửa vậy, rõ ràng là người không dễ đối phó, chỉ có thể hạ thấp giọng hỏi: “Phương Dạ, làm sao giờ?”

Phương Dạ thản nhiên nói: “Không sao, cô đi vào trong xác nhận vị trí của mục tiêu trước, tạm thời bây giờ khoan hẵng đánh rắn động cỏ, tôi sẽ vào ngay thôi.”

“Vậy được.” Điền Nhân chỉ đành phải tự mình vào trong trước.

Phương Dạ nhìn về phía bảo vệ, mỉm cười nói: “Ông anh, thật ra trước đây tôi cũng từng làm thêm ở quán bar rồi, mọi người cũng coi như là đồng nghiệp, nhắm mắt bỏ qua cho nhau tí, anh thấy sao?”

“Được, vậy tôi cho cậu một cơ hội.” Bảo vệ khinh thường liếc nhìn anh: “Tôi đứng yên ở đây, chỉ cần cậu có thể đẩy tôi đi được nửa bước, thì tôi sẽ cho cậu đi vào.”

“Đơn giản như vậy thôi sao?” Phương Dạ nhìn dáng người giống mấy ngọn núi nhỏ của anh ta, sắc mặt vẫn bình thản như cũ.

“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Bảo vệ lạnh lùng cười nói: “Nếu cậu không đẩy được tôi, thì ở đâu cút về chỗ đó đi, bớt đứng đây nói nhảm đi.”

“Được, vậy để tôi thử xem.” Phương Dạ hít sâu một hơi, sau đó đặt một tay lên bộ ngực rắn chắc của đối phương.

Bảo vệ chế giễu nói: “Dùng cả hai tay đi, đẩy mạnh vào, cậu chưa ăn cơm đó à?”

Phương Dạ nói: “Tôi sợ dùng lực mạnh quá sẽ làm anh bị thương, nếu vậy thì không ổn cho lắm.”

“Làm tôi bị thương? Hahahaha!” Giống như bảo vệ vừa nghe được một câu nói hài hước nhất quả đất vậy, anh ta ngẩng đầu lên cười ha hả: “Cậu cứ việc dùng hết sức lực để bú sữa đó ra đi, không cần khách sáo.”

“Vậy được thôi.”

Vừa dứt lời, tay phải của Phương Dạ đẩy về phía trước, cũng không kịp thấy động tác dùng lực như thế nào, nhưng nụ cười châm biếm trên khuôn mặt của bảo vệ đột nhiên biến mất, anh ta cảm thấy mình giống như bị một chiếc xe tải lao với tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào trước mặt vậy, sau đó không thể không lùi về phía sau!

Nói là lùi về phía sau thì cũng không đúng lắm, thật ra hai chân của anh ta gần như là cách khỏi mặt đất rồi, càng giống như đang bay ngược lại vậy!

Sau một tiếng ầm cực lớn, bảo vệ cao to lực lưỡng lùi một phát về phía sau bảy tám mét, cuối cùng thì bị bức tường ở phía sau chặn lại, bởi vì cái sức mạnh kinh khủng này, mà khiến toàn thân anh ta choáng váng một lúc lâu, chỉ cảm thấy xương cốt trên người mình sắp gãy đến nơi rồi.

Đợi sau khi bảo vệ khó khăn lắm mới hồi phục khỏi trạng thái choáng váng, mới phát hiện Phương Dạ đứng ở trước mặt đã biến mất không dấu vết rồi…

Sau khi bước vào trong không gian quán bar mờ ảo, Điền Nhân rất nhanh đã tìm thấy đôi tình nhân Thẩm Kiều Kiều và Chu Vũ Long đang âu yếm nhau ở góc phòng.

Khác với sự ồn ào náo nhiệt về đêm, quán bar này là một quán bar yên tĩnh nhẹ nhàng điển hình, trên sân khấu chỉ có một nữ ca sĩ đang ngâm nga hát, ánh đèn trong đại sảnh rất mập mờ, mọi người tụm năm tụm ba lại ngồi một chỗ uống rượu tám chuyện, ở giữa thì có mấy cô nhân viên phục vụ ăn mặc gợi cảm đi qua đi lại, từ từ làm tăng sự kích thích bên trong quán, nhìn chung thì cũng không tồi.

Mặc dù Thẩm Kiều Kiều đã ngoài bốn mươi, nhưng làn da và vóc dáng được chăm sóc rất kỹ, nếp nhăn ở khóe mắt cũng được mỹ phẩm cao cấp che giấu hoàn toàn, nhìn qua thì quá lắm cũng gần ba mươi tuổi mà thôi, ở bên cạnh Chu Vũ Long thì càng giống như chị em.

Thấy hai người ở đó nói chuyện thân mật với nhau, Điền Nhân giận run người, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Phương Dạ, chạy bịch bịch quá đó, sau đó đập mạnh tay lên bàn, rượu bắn tung tóe ra bàn khiến hai người bọn họ giật mình.

Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, sắc mặt của Chu Vũ Long lập tức trầm xuống: “Điền Nhân, giữa chúng ta đã kết thúc rồi, cô đừng có tới làm phiền tôi như vậy nữa có được không?”

Điền Nhân lạnh lùng cười: “Anh yên tâm, tôi đến đây không phải để quấy rầy anh đâu, tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho khuôn mặt này của tôi mà thôi!”

Thẩm Kiều Kiều cười đểu nói: “Anh yêu, em thấy hình như vừa nãy mình đánh hơi nhẹ rồi đấy, hay là anh làm thêm phát nữa, để cô ta nhớ cả đời đi.”

“Em nói cũng đúng, chắc chắn con đĩ này cảm thấy chỉ tát có một bên mặt thôi nên không cân xứng, mới vội vàng chạy tới đây để cầu xin được đánh đây mà.” Chu Vũ Long cười đểu vén ống tay áo lên: “Điền Nhân, đừng trách tôi máu lạnh vô tình nha, đây là do cô tự chuốc lấy thôi!”

Bốp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.