Lúc đám người Thẩm Kiếm đang trợn mắt há mồm, cuối cùng một người vệ sĩ đã phát hiện ra manh mối, trên bụng của những người bảo vệ đó có một dấu chân, hiển nhiên là đã bị người ta đá cho đến ngất đi.
Sắc mặt của vệ sĩ thay đổi, mau chóng rỉ tai nói nhỏ vài câu với Thẩm Kiếm.
Sau khi nghe thấy những lời đàn em vừa nói, Thẩm Kiếm rõ ràng là có hơi không tin: “Anh nói cái gì, thằng đó mà là một cao thủ?”
Vệ sĩ đáp đúng theo sự thật: “Đúng vậy ông chủ, anh ta ra đòn rất nhanh, hai chúng tôi hợp lại với nhau có khi cũng không đánh lại anh ta.”
Trong lòng Thẩm Kiếm bỗng chốc trở nên phức tạp, hai vệ sĩ này là do cậu ta bỏ một số tiền lớn để mời về, mặc dù không được xem là đứng đầu Hoa Hải, nhưng chắc chắn cũng thuộc top đầu, không ngờ lại không đánh lại một tên shipper?
Phương Dạ thấy bọn họ im lặng không nói gì, anh hờ hững nói: “Sao vậy, các người không định thả bạn tôi ra sao?”
Thẩm Kiếm cố gắng nở một nụ cười: “Người anh em, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi thả người ra, mọi người bắt tay giảng hòa nhé?”
“Cái gì, bắt tay giảng hòa?” Phương Dạ còn chưa nói gì, Thẩm Kiều Kiều chưa hiểu rõ tình hình đã không bằng lòng: “Em trai à, rốt cuộc em nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ em còn sợ cậu ta sao?”
“Chị, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nể mặt em, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi.” Thẩm Kiếm đưa mắt ra hiệu cho cô ta.
Chu Vũ Long kêu gào: “Chị Kiều, con khốn Điền Nhân đó đánh chúng ta thoải mái như vậy, chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!”
Thẩm Kiều Kiều bình thường ngang tàng quen rồi, cô ta phớt lờ ánh mắt của Thẩm Kiếm, tức tối nói: “Cậu nói không sai, nếu đã dám mắng tôi là con đàn bà già ở trước mặt mọi người, đương nhiên là không thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng như vậy được. Em trai, bảo vệ sĩ của em ra tay đi, có chuyện gì thì chị chịu trách nhiệm là được!”
Thẩm Kiếm bất lực, chỉ đành bảo hai vệ sĩ cùng xông lên, còn Điền Nhân thì lại bị anh ta khống chế lại.
Mặc dù hai vệ sĩ không muốn, nhưng cũng chỉ đành bất chấp mà xông lên, dù sao đây là mệnh lệnh của chủ thuê, bọn họ đã làm cái nghề này thì làm gì có quyền lựa chọn chứ?
Sau khi rút dùi cui điện cầm tay ở giữa eo ra, sự tự tin của bọn họ tăng lên một chút xíu, một trái một phải nhào về phía đối phương.
Sau đó chỉ một giây sau, thắng thua đã rõ ràng.
Mặc dù thân thủ của vệ sĩ mạnh hơn bảo vệ rất nhiều, hơn nữa còn mang theo vũ khí mạnh như dùi cui điện, nhưng đáng tiếc là kết quả vẫn y vậy. Hai vệ sĩ vốn dĩ còn chẳng nhìn rõ động tác ra đòn của Phương Dạ, khi bọn họ cảm thấy cơn đau đớn kịch liệt ập tới, thì cả người đã bay ra xa rồi!
Sau khi nhìn thấy bọn họ cùng nằm gục trên đất, trên trán Thẩm Kiếm lập tức đổ mồ hôi hột to bằng hạt đậu, còn Điền Nhân thì lộ ra vẻ vui mừng.
Dù cho dây thần kinh của Thẩm Kiều Kiều và Chu Vũ Long có thô đến thế nào, thì bây giờ bọn họ cũng đã hiểu ra có gì đó không đúng.
“Xem ra các người đều thích không thấy quan tài thì không đổ lệ nhỉ?” Ngón chân Phương Dạ nhón lên, một cây dùi cui điện lăn lóc rồi rơi vào tay anh, sau đó anh bước từng bước lớn về phía mấy người kia.
Sau khi nhìn thấy động tác gọn gàng lưu loát thế này, Thẩm Kiếm không chút do dự mà nhận thua, anh ta lập tức buông lỏng Điền Nhân ra.
“Người anh em, hôm nay tôi nhận thua, tha cho chị tôi một lần có được không?”
“Không có gì gọi là tha hay không.” Phương Dạ hờ hững nói: “Lúc nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nhất định phải tự tát mình mười cái.”
Thẩm Kiều Kiều tức giận nói: “Nằm mơ à, cậu tưởng mình là ai chứ, dám bảo bà đây tự mình tát mình?”
Cô ta tốt xấu gì cũng là cấp cao trong công ty, sao có thể làm ra chuyện thấp kém như vậy được, nếu như truyền ra ngoài, không phải cô ta sẽ khiến cho người khác cười đến rụng răng sao?
Phương Dạ nói: “Cô không muốn tự tát cũng được, để Điền Nhân giúp cô vậy, tôi tin cô ấy nhất định là rất vui lòng giúp đó.”
Điền Nhân biết bây giờ bên mình đã hoàn toàn chiếm ưu thế, cô ta xoa tay nói: “Không sai, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực!”
Đương nhiên Thẩm Kiều Kiều không phải là ngọn đèn cạn dầu, cô ta tức tối nói: “Con khốn dám đắc ý với tôi à, có tin tôi lập tức gọi mấy trăm người ra xử cô không?”
Phương Dạ cười lạnh nói: “Xem ra là cô không định tự mình ra tay rồi đúng không?”
“Nhóc con, đừng tưởng cậu có chút võ công mèo quào là hù hoạ được tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu!”
Thẩm Kiều Kiều càng nói càng dữ dội, sau khi đánh giá Phương Dạ từ trên xuống dưới một lượt, cô ta đột nhiên phát hiện đối phương cũng khá đẹp trai, ít nhất là mạnh mẽ hơn Chu Vũ Long nhiều, vì vậy trong lòng cô ta lại hơi rung động, thản nhiên đá lông nheo với anh: “Nhưng thấy cậu có tố nhất không tệ, nếu cậu biết điều, tôi có thể để cậu làm quản lý an ninh của công ty tôi, lương tháng ba mươi ngàn trở lên, có nhà có xe và phòng làm việc riêng, cuối năm còn được chia hoa hồng và lương nhân hai, thế nào, có cần suy nghĩ một chút không?”
Mẹ nó, con đàn bà già này nhắm trúng cả mình à?
Phương Dạ bị bà cô già nhưng vẫn khá hấp dẫn này nhìn thấy lông mao dựng đứng cả lên, suýt nữa đã nôn ra ngay tại chỗ.
“Bà bác này xin hãy tự trọng, tôi không phải là kiểu người đê tiện như họ Chu đâu.”
Thấy chị Kiều bày tỏ thiện chí với Phương Dạ, Chu Vũ Long vốn dĩ đã hơi ghen tức rồi, vừa nghe thấy lời này thì lập tức lửa giận bốc lên: “Tên khốn, anh nói ai là đồ đê tiện hả?”
Phương Dạ cười hi hi: “Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên ai trả lời thì người đó là đồ đê tiện rồi, Điền Nhân, tôi nói có đúng không?”
Điền Nhân vô cùng đồng tình mà gật gật đầu: “Không sai, tên này đúng là một tên đê tiện từ đầu đến chân, là kiểu đê tiện từ xong xương tuỷ ra!”
Chu Vũ Long tức tối nói: “Điển Nhân, cô còn dám nói tôi, vừa mới bị đá đã dụ dỗ tên đàn ông này rồi, chẳng lẽ cô thì không đê tiện sao?”
Bốp!
Điền Nhân nghe thấy thì nổi giận, không chút do dự mà cho anh ta một bạt tai, âm thanh vô cùng vang vọng.
Chu Vũ Long bị tát đến nổ đom đóm mắt, bỗng chốc ngồi phịch xuống ghế.
Phương Dạ “tốt bụng” nhắc nhở: “Điền Nhân, nếu anh ta đã không kịp chờ đợi như vậy, vậy thì cô đánh cho xong mười cái tát trước đi.”
“Được!”
Đang lúc Điền Nhân cầu còn không được, cô ta mạnh mẽ kéo cổ áo của bạn trai cũ dậy, nhân lúc đối phương vẫn còn trong trạng thái choáng váng, cô ta giơ tay phải lên liên tục đánh bốp bốp.
Thấy người tình nhỏ của mình đột nhiên bị đánh đến kêu la oai oái, Thẩm Kiều Kiều tức giận nói: “Dừng tay, mau dừng tay lại cho tôi!”
Phương Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta một cái: “Mặc dù tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng nếu cô dám nhúng tay vào, tôi cũng không ngại phá lệ một lần đâu.”
Thẩm Kiều Kiều bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa sợ, bỗng chốc đứng yên tại chỗ không dám lên tiếng nữa.
Phương Dạ hừ lạnh nói: “Cô đừng gấp gáp, đánh xong tên đàn ông đê tiện này rồi thì sẽ đến lượt cô, không ai chạy thoát được đâu!”
Thẩm Kiếm không nhịn được mà nói: “Người anh em, làm người phải có lòng khoan dung, đừng có quá đáng quá.”
Phương Dạ liếc cậu ta một cái: “Anh cũng đáng mặt nói những lời này sao? Lúc nãy nếu không phải là tôi xuất hiện, có lẽ Điền Nhân đã bị chị anh lột sạch sẽ rồi nhỉ?”
Sau khi Điền Nhân nghe thấy câu này, trong lòng nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, vì vậy lại càng dùng sức đánh hơn, mặt Chu Vũ Long đã hoàn toàn không nhìn ra hình dạng, đã biến thành cái đầu heo rồi.
Thẩm Kiếm không trả lời trực tiếp, mà tiếp tục nói: “Anh đánh Chu Vũ Long, tôi không có ý kiến, nhưng nếu anh dám đánh chị tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh, đến lúc đó cho dù Chúa có đến thì cũng không thể bảo vệ được hai người đâu!”
“Câu nói này nghe cũng rất khá đó, tôi sợ quá đi.” Phương Dạ bình thản nói: “Nhưng mà sợ thì sợ, bạt tai thì vẫn phải đánh, sẵn tiện nhắc nhở anh đừng quên một chuyện.”