Lúc Thẩm Kiếm đang lửa giận bừng bừng, Chu Vũ Long đột nhiên yếu ớt lên tiếng kháng nghị: “Điền Nhân, mười cái tát đã đủ rồi mà, sao cô còn đánh nữa?”
“Tôi thích tặng anh thêm mấy cái đó, không được sao?” Điền Nhân đang đánh đến vui vẻ, dứt khoát trở tay một cái, lại tặng thêm cho anh ta một cái tát mạnh.
Ưm ưm ưm ưm…
Chu Vũ Long khóc không ra nước mắt, sau đó chỉ có thể che mặt không dám lên tiếng, sợ đối phương nhất thời phấn khích sẽ lại tặng thêm cho cậu ta mấy cái bạt tai.
Nhìn thấy gương mặt giống như màn thầu của cậu ta, Phương Dạ cũng hơi không kìm được, cười nói: “Được rồi được rồi, cô đừng có cứ tóm lấy một con dê rồi đánh nó đến chết, đổi người khác đi.”
“Được!” Điền Nhân thấy mặt của bạn trai cũ của mình như cái đầu heo, tâm trạng của cô ta vô cùng thoải mái, vì vậy bỏ tay ra khỏi cổ áo cậu ta, xắn tay áo lên đi về phía Thẩm Kiều Kiều.
Sắc mặt Thẩm Kiều Kiều thay đổi, lắp ba lắp bắp nói: “Cô… cô muốn làm gì, đừng có làm bậy, coi chừng tôi cho mấy trăm người xử cô…”
Bốp!
Điền Nhân lười nghe cô ta nói nhảm, trực tiếp quăng một cái tát qua để chặn lại những lời phía sau.
Thẩm Kiều Kiều bị đánh đến bùng bùng lửa giận, lập tức nhe nanh múa vuốt muốn nắm lấy tóc của Điền Nhân, là một người phụ nữ, đương nhiên là không thể xem thường sức chiến đấu của cô ta rồi!
Nhưng mà còn chưa đợi Thẩm Kiều Kiều đến gần, một cây dùi cui điện đột nhiên chặn ngang trước người cô ta, khiến cô ta bị dọa đến lập tức đứng yên tại chỗ.
Phương Dạ nở nụ cười xấu xa, đưa vũ khí cho Điền Nhân: “Cầm cái này đi, nếu bà bác này dám phản kháng, thì sẵn tiện cho bà ta uốn tóc miễn phí luôn.”
Mặt mày Điền Nhân hớn hở nhận lấy: “Được, cảm ơn cậu nhé!”
Thẩm Kiều Kiều tức đến đầu cũng sắp bốc khói, nhưng khi đối diện với cây dùi cui điện, cô ta đến rắm cũng không dám thả. Điền Nhân biết cô ta sợ rồi, nên lại đánh một bạt tai lên mặt cô ta.
Trong quán bar không ngừng vang lên tiếng bốp bốp, Thẩm Kiếm tận mắt nhìn thấy chị ruột của mình bị người ta đánh đến run rẩy, tức đến răng cũng sắp gãy rồi. Thấy Phương Dạ không chú ý đến mình, cậu ta lén lút lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn…
Sau khi đánh xong mười bạt tai, Thẩm Kiều Kiều vốn dĩ vênh váo đắc ý, ngông cuồng tự đại đã hoàn toàn không còn, lớp trang điểm dày cộm trên mặt cô ta đã bị đánh thành một mớ hỗn độn, trông vô cùng thảm hại, ngồi gục trên sofa cả một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Mặc dù tay mình cũng rất đau, nhưng lần này Điền Nhân đã xem như hoàn toàn trút hết giận, cô ta chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, tâm trạng chưa bao giờ tốt như vậy, còn Phương Dạ cũng thành công nhận được phần thưởng của hệ thống.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn toàn một lần ship đặc biệt, phần thưởng là tinh thông thuật cải trang!”
Lại là một kỹ năng hoàn toàn mới, hơn nữa nghe cái tên chắc là rất thực dụng.
Cuối cùng Phương Dạ cũng dời mắt lên người Thẩm Kiếm: “Bây giờ nên đến lượt anh rồi, anh muốn tự mình tát, hay là để Điền Nhân giúp đây?”
Điền Nhân cười khổ nói: “Phương Dạ, tôi không được nữa, tay tôi sắp sưng lên rồi.”
“Không sao, vậy đổi thành tôi là được.” Phương Dạ không chút để tâm mà nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Kiếm: “Nói đi, anh muốn tự mình tát hay để cô ấy tát?”
Thẩm Kiếm đột nhiên mỉm cười: “Anh bạn này, hay là thế này đi, tôi dùng tiền để mua mấy cái tát, thế nào?”
Phương Dạ hờ hững nói: “Vậy anh muốn ra giá bao nhiêu?”
Thẩm Kiếm vừa thấy có đường lui, trong lòng bỗng chốc vô cùng vui mừng khôn xiết, cậu ta thăm dò hỏi: “Một trăm ngàn thế nào?”
“Một trăm ngàn?” Phương Dạ lạnh lùng giơ bàn tay của mình lên: “Con người anh sao lại có ánh mắt như rác rưởi thế, cho rằng bàn tay của tôi chỉ có giá một trăm ngàn?”
Thẩm Kiếm ngẩn ra: “Mười ngàn mua một cái tát đã đủ đắt rồi, vậy anh muốn bao nhiêu?”
Phương Dạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Không đắt lắm, một trăm ngàn.”
Thẩm Kiếm loạng choạng suýt nữa ngã xuống, cậu ta còn tưởng đối phương sẽ cắn một miếng lớn, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để bị chặt chém rồi, ai ngờ tên này lại ra cái giá giống y như cậu ta ra, chẳng lẽ muốn đùa cậu ta à?
Thẩm Kiếm dở khóc dở cười nói: “Được được được, một trăm ngàn thì một trăm ngàn!”
Thẩm Kiếm lấy ra một xấp chi phiếu, viết soạt soạt một tấm chi phiếu một trăm ngàn, ký tên rồi đưa cho Phương Dạ: “Mọi người nói lời thì phải giữ lời, đây là một trăm ngàn.”
Thẩm Kiếm loạng choạng suýt nữa ngã xuống, cậu ta còn tưởng đối phương sẽ cắn một miếng lớn, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để bị chặt chém rồi, ai ngờ tên này lại ra cái giá giống y như cậu ta ra, chẳng lẽ muốn đùa cậu ta à?
Thẩm Kiếm dở khóc dở cười nói: “Được được được, một trăm ngàn thì một trăm ngàn!”
Thẩm Kiếm lấy ra một xấp chi phiếu, viết soạt soạt một tấm chi phiếu một trăm ngàn, ký tên rồi đưa cho Phương Dạ: “Mọi người nói lời thì phải giữ lời, đây là một trăm ngàn.”
Phương Dạ không hề khách sáo mà nhận lấy, sau đó thuận tiện đưa cho Điền Nhân.
Điền Nhân giật mình một cái: “Cậu đưa chi phiếu cho tôi làm gì?”
Phương Dạ tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Đây vốn dĩ là chuyện mà cô gây ra, tiền đương nhiên là thuộc về cô rồi.”
Mặt Điền Nhân đầy dấu chấm hỏi, logic trong câu nói này của anh có phải có vấn đề không?
“Cho cô thì cô cứ cầm đi, cứ coi như là phí tổn thất tinh thần bọn họ bồi thường cho cô là được.”
Điền Nhân cũng không phải là người kiểu cách, dứt khoát hào phóng nhận lấy: “Vậy được rồi.”
Phương Dạ gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Kiếm: “Này, viết luôn phần chi phiếu còn lại luôn đi.”
Thẩm Kiếm bỗng chốc sững người: “Cái gì… cái gì mà chi phiếu còn lại?”
Phương Dạ hừ lạnh nói: “Giả ngốc với tôi à? Không phải lúc nãy đã nói rồi sao, một ngón tay một trăm ngàn, một bàn tay có năm ngón tay, tính theo bạt tay thì sẽ là năm trăm ngàn, anh còn thiếu bốn triệu chín trăm ngàn, mau đưa tiền đây!”
Những người có mặt đột nhiên cảm thấy như sét đánh ngang tai, cằm của Điền Nhân cũng sắp rơi xuống đất, còn Thẩm Kiếm thì kháng nghị nói: “Mười cái tát có giá năm triệu? Anh quá đáng rồi đó, đây là lừa tiền một cách trắng trợn mà?”
“Ôi, nói chuyện phải cẩn thận một chút, ai thèm nhìn trúng năm triệu đó của anh, ai thèm lừa gạt anh chứ?” Phương Dạ bình thản nói: “Không muốn đưa đương nhiên là có thể, nào nào nào, để tôi đánh anh mười bạt tai rồi thì không còn chuyện gì nữa, tờ chi phiếu một trăm ngàn kia cũng có thể trả lại cho anh!”
Thấy đối phương nhắc đến chuyện bạt tai rồi muốn bước lên đánh, Thẩm Kiếm bị doạ đến hồn bay phách tán, vội lắc đầu nói: “Không không không, tôi đưa tiền, tôi bằng lòng đưa tiền!”
Tên shipper này đến vệ sĩ cũng có thể đá ngã chỉ bằng một chân, sức lực rõ ràng là vô cùng đáng sợ, cậu ta da mềm thịt mỏng, có khi chỉ mới chịu một cái tát đã phải gọi cấp cứu rồi!
“Tôi thấy con người anh đúng là kiểu thiếu đòn, cứ muốn giày vò một trận đúng không?” Phương Dạ trừng cậu ta một cái: “Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nuốt lời đó, còn không mau viết chi phiếu!”
“Tôi viết, tôi viết liền đây!” Thẩm Kiếm không dám chần chừ, lập tức lấy xấp chi phiếu ra viết soạt soạt soạt lên đó.
Sau khi nhận lấy chi phiếu bốn triệu chín trăm ngàn, Phương Dạ không chút do dự mà nhét vào trong tay Điền Nhân.
Lần này Điền Nhân vô cùng luống cuống: “Không thể được, tôi không thể lấy số tiền này!”
“Tôi nói được là được, không cần thì tôi trả lại cho anh ta vậy.” Phương Dạ hù hoạ.
“Được… được rồi.” Điền Nhân chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy.