Siêu Cấp Shipper

Chương 477: Chuyện kỳ lạ



''Lò giết lợn?'' Phương Dạ nhất thời không biết nên cười hay khóc: ''Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy, mau lái xe đi, tôi còn muốn về nhà đi ngủ.''

''Ờ, vậy chúng ta đi đâu đây?''

''Vịnh Ngự Hải.''

''Vịnh gì cơ?'' Đột nhiên nụ cười trên gương mặt tài xế trở nên cứng ngắc.

''Thì vịnh Ngự Hải đó.'' Phương Dạ nhắc lại một lần nữa: ''Nhà tôi ở trong đó.''

''Anh... nhà anh chính là biệt thự view biển vịnh Ngự Hải ư?''

''Nói thừa... chẳng thế thì sao nữa?'' Phương Dạ có hơi mất kiên nhẫn rồi: ''Anh giai nhanh lên chút được không? Sáng mai tôi còn phải dậy sớm đi ship đồ nữa, giờ đã là mấy giờ rồi?''

Thấy vẻ mặt thành thật của Phương Dạ, tài xế chỉ đành bán tín bán nghi tiếp tục lái xe.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng chiếc xe taxi cũng về tới ngoài cửa căn biệt thự view biển vịnh Ngự Hải.

Phương Dạ nói: ''Anh cứ lái thẳng xe vào trong là được, hệ thống nhận diện tôi xong sẽ tự động cho qua.''

''Được.'' Nói thật thì tài xế này đã hành nghề lái xe bao nhiêu năm qua ở Hoa Hải nhưng vẫn chưa từng vào trong vịnh Ngự Hải, thứ nhất là do bảo vệ không cho vào, thứ hai là những đại gia sống trong này cũng không có nhu cầu gọi xe, thật tình là không có cơ hội mà vào đây.

Xe gần vào cổng chính, quả nhiên vạch phân cách tự động nhấc lên.

Tài xế không khỏi kinh ngạc, không phải chứ, chẳng lẽ anh chàng này thật sự là chủ nhân của căn biệt thự trong kia?

Lúc anh ta lái xe taxi vào bên trong thì đột nhiên bảo vệ ở đó giơ tay ra ngăn không cho xe đi.

Trong lúc người tài xế còn đang không hiểu chuyện gì thì bảo vệ đã cung kính nói: ''Anh Phương, có người tên Tiêu Ân đã ở bên trong đợi anh được một lúc rồi.''

Chẳng phải Tiêu Ân vẫn đang cách ly ở đồn cảnh sát sao? Sao anh ta lại tới đây?

Phương Dạ thoáng hồ nghi rồi cũng nói: ''Cảm ơn anh, làm phiền anh gọi anh ta tới giúp tôi.''

''Vâng, anh chờ chút.''

Một lát sau, bảo vệ đã dẫn theo Tiêu Ân tới, anh ta vẫn chống cây gậy ba toong cũ, trên người khoác một chiếc áo gió hiệu Burberry tinh xảo, dáng vẻ ung dung từ tốn như chẳng biết vội vã là gì.

Nhìn thấy Phương Dạ, Tiêu Ân bèn lịch sự cúi người nói: ''Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng trở về.''

Tình huống gì thế này? Người đàn ông ngoại quốc nhìn có vẻ sang trọng này lại gọi Phương Dạ là ông chủ?

Tài xế xe taxi kinh ngạc đến mức toàn thân như chết lặng.

Phương Dạ cau mày: ''Tiêu Ân, không phải anh trốn khỏi đồn cảnh sát đấy chứ?''

Tài xế lại một lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn ngơ ngác, không phải chứ, người đàn ông ngoại quốc này là tội phạm trốn tại à?

Tiêu Ân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: ''Thưa chủ nhân, là phó trung đoàn trưởng Từ đích thân hạ lệnh quản thúc rồi cho thả tôi ra, tôi nghĩ, chắc là vì tôi đã cứu cô ta một mạng.''

Phương Dạ lập tức nhớ ra cuộc điện thoại trước đó Từ Lệ gọi cho mình: ''Ồ, là chuyện vừa nãy đúng chứ, vậy cậu có dự định gì tiếp theo?''

''Đương nhiên tôi phải chăm sóc cho chủ nhân rồi.'' Tiêu Ân mỉm cười đáp: ''Nếu chủ nhân không thấy phiền thì tôi có thể trở thành quản gia cho anh, ngoài nhiệm vụ xử lý những chuyện thường ngày thì tôi còn có thể giúp anh giải quyết vài rắc rối.''

''Được, cứ vậy đi, lên xe.'' Phương Dạ nhớ ra đúng thật là trong biệt thự của anh hiện giờ đang thiếu mất một quản gia, mặc dù Dương Lâm làm việc cũng không tệ nhưng suy cho cùng cô ta cũng chỉ là một thư ký lo chuyện vặt vãnh mà thôi, bất luận là xét về hình tượng hay tính cách cũng có thể thấy Tiêu Ân phù hợp hơn nhiều.

''Vâng.''

Tiêu Ân mở cửa xe rồi ngồi xuống ghế sau, tài xế chạy xe tới căn biệt thự số tám, sau khi đi qua cánh cửa tự động, anh ta còn chưa ngậm được miệng vào, ngay cả vị quản gia mới nhậm chức ngồi đằng sau cũng kinh ngạc không kém.

Vốn dĩ Tiêu Ân tưởng chủ nhân mình chỉ là người có gia cảnh khá giả, nhưng không ngờ Phương Dạ lại lắm tiền tới mức này, thảo nào anh chẳng để mắt gì tới số tài sản của Tiêu Ân.

Có điều nghĩ một lát cũng cảm thấy này là chuyện đương nhiên, tạm thời chưa nói tới những cái khác, giá trị của Địa Long Vương Huyết mà Phương Dạ nắm trong tay đã nhiều tới mức không đếm được, chuyện anh giàu có thế này cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Chiếc xe taxi dừng lại, một vài người giúp việc ăn mặc tươm tất, dáng vẻ yểu điệu bèn tiến lên nghênh đón, sau khi trông thấy dung mạo xinh đẹp không thua kém gì Điền Nhân của bọn họ, tài xế taxi cũng hiểu được ngay lý do tại sao vừa nãy Phương Dạ lại giữ được vẻ bình tĩnh như không có gì khi ở giữa một rừng toàn đàn bà con gái rồi.

Trong nhà có biết bao giai nhân như thế này, làm gì có ai còn muốn ra ngoài rong chơi lêu lổng nữa...

Lúc này đã gần hai giờ sáng, ở thành phố Lăng Tây cách Hoa Hải hơn hai trăm km, một nhóm thanh niên nam nữ mặc trang phục tiền vệ đang ăn uống tám chuyện trong một quán ăn nhỏ.

Một cậu trai tay cầm cây gõ nhịp bất ngờ trầm giọng nói, bộ dạng vô cùng thần bí: ''Mọi người biết gì chưa? Nghe nói hôm qua ở phía Đông thành phố đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.''

''Cái thằng này có gì cứ thẳng toẹt ra xem nào, đừng có úp mở nhử nhử người khác vậy chứ!'' Một cậu trai xỏ khuyên mũi ngồi bên cạnh nói bằng giọng lè nhè say rượu.

Một cô gái khá xinh xắn vừa cười vừa nói: ''Tôi nghĩ cậu ta chắc chắn là muốn lừa chúng ta, thành phố Lăng Tây này rộng lớn đến mức nào cơ chứ? Làm gì có chuyện gì mà chúng ta không biết?''

Bị mọi người liên tục nghi ngờ, người thanh niên cầm cây gõ nhịp kia tỏ ra không vui: ''Ai bảo tôi lừa mấy người, để tôi nói thật cho mà nghe, chuyện này là do tôi nghe ngóng được từ một người anh họ.''

Mấy người khác đều biết anh họ cậu này là cảnh sát, thế là họ lập tức hớn hở: ''Rốt cuộc là chuyện kỳ lạ gì, cậu mau nói đi?''

Cậu thanh niên kia nghe xong thì ra vẻ đắc ý: ''Nói cũng được, có điều bữa hôm nay...''

Một cậu trai mặc sơ mi trắng nói bằng giọng hào sảng: ''Được rồi, bữa nay không cần cậu trả tiền, bọn này trả hết được chưa?''

''Được, là mọi người nói đó nhé, tôi không có ép đâu nha!''

Tất cả mọi người đều sốt ruột: ''Không có ép, không có ép, mau kể đi tổ tông của tôi ơi!''

''Được, vậy thì tôi bắt đầu kể đây.'' Cậu thanh niên cầm cây gõ nhịp trở nên nghiêm túc: ''Có điều tôi phải nói trước, chuyện này, mọi người nghe kể là được rồi, đừng lan truyền ra ngoài kẻo ảnh hưởng tới bát cơm của anh họ tôi nhé!''

''Đương nhiên rồi, cậu cứ yên tâm kể đi!''

Cậu thanh niên kia nhìn mọi người ngồi quanh bàn một lượt, rồi tiếp theo lại thấp giọng nói: ''Chuyện là thế này, đêm qua anh họ tôi có ca trực đêm, tầm hai giờ sáng bỗng nhận được một cuộc gọi báo án, nói là có người bị quái vật cắn thương nặng ở một quán bar gần đó, thế là anh ấy lập tức rời khỏi đồn cảnh sát đến địa chỉ kia, vì quán bar cách đó không xa nên chỉ năm phút sau anh ấy đã tới nơi rồi, sau đó, mọi người thử đoán xem chuyện tiếp diễn như thế nào?''

Cậu trai xỏ khuyên mũi nói: ''Cậu có thể đừng có cái kiểu nhử nhử ấy được không? Có tin cả bọn lôi cậu ra đánh hội đồng không hả?''

''Đừng nóng, kể chuyện cũng giống như làm việc phải có trình tự rõ ràng, chứ đâu thể một phát vào ngay chủ đề chính chứ?'' Cậu thanh niên cầm cây gõ nhịp nói tiếp: ''Lúc đó chỉ có anh họ tôi và một người đồng đội nữa tới đó, họ tìm thấy nạn nhân bị cắn trong một con hẻm nhỏ, và người đó đã rơi vào trạng thái hôn mê.''

Cô gái lộ vẻ tò mò, bèn đoán: ''Nếu là ở gần quán bar thì chắc chắn tên đó là bợm nhậu rồi, có khi nào là do say quá nên tự ngã dẫn đến bị thương không?''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.