Siêu Cấp Shipper

Chương 480: Nghịch vậy từ bé



Phương Dạ bám đuôi suốt chặng đường, anh đi theo hai người nọ vào một khu chung cư gần công viên.

"Cặp tình nhân" nọ ôm ôm ấp ấp, tỏ ra cực kỳ thân mật, bọn họ rất nhanh đã bước vào một tòa trong khu chung cư nọ. Sau khi thang máy đóng lại, Phương Dạ nhanh chóng chạy đến kiểm tra, phát hiện bọn họ đi lên tầng năm, thế là anh bèn chạy thẳng đến cầu thang thoát hiểm phòng cháy để đuổi theo, nhân tiện nhắn luôn cho anh khách hàng.

"Anh giai à, bọn họ đã đi lên tầng năm tòa số 19 của một khu chung cư nào đó, anh rặn xong chưa vậy?"

"Tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, bây giờ chạy đến ngay đây. Tầng năm phòng số bao nhiêu?"

Phương Dạ đã đến lối vào hành lang của tầng năm. Anh cẩn thận lắng nghe, tiếng đóng cửa phát ra từ phía bên trái, đi đến nhìn thử thì phát hiện bên trái chỉ có một hộ gia đình.

"Phòng 502, anh nhanh lên chút!"

"Đã biết, tôi vừa vào đến khu chung cư rồi."

Vài phút sau, cửa thang máy mở ra, người đàn ông đeo kính vội vàng bước đến.

"Sao, bọn họ vào trong đó được bao lâu rồi?"

Phương Dạ nhìn điện thoại của mình: "Chắc chưa đến mười phút."

"Đã gần mười phút rồi á?" Người đàn ông đeo kính đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đôi nam nữ chó má này hẳn là không nhịn nổi nữa rồi. Người anh em này, cậu có thể giúp tôi một chuyện nữa hay không?"

Phương Dạ cũng vô cùng cảm thông cho cảnh ngộ của anh ta, gật đầu nói: "Anh cứ nói đi."

Người đàn ông đeo kính nói: "Lát nữa tôi sẽ phá cửa vào tìm cặp nam nữ chó má kia tính sổ, phiền cậu giúp tôi quay lại toàn bộ quá trình, vậy là có được bằng chứng xác thực rồi, được không?"

"Được, không vấn đề gì."

Tính toán thời gian một chút thì cũng đến lúc rồi, người đàn ông đeo kính lùi lại vài bước, đang định tông cửa thì đã bị Phương Dạ tóm lại.

"Người anh em, cậu làm gì vậy?" Người đàn ông đeo kính không hiểu.

Phương Dạ nhắc nhở: "Anh giai à, lớp bên ngoài là cửa an ninh bằng thép nguyên chất, anh nghĩ mình tông mở được sao?"

"Ờm..."

Người đàn ông đeo kính sững sờ, với thân hình nhỏ bé của anh ta thì tông được cửa gỗ đã ngon nghẻ lắm rồi, sao có thể cứng chọi cứng với cửa an ninh được?

Anh ta sốt ruột nói: "Vậy thì phải làm sao, hay tôi xuống tìm thợ sửa khóa nhé?"

Phương Dạ nói: "Quên đi, tìm được thợ sửa khóa đến thì có khi hai người kia đã xong việc từ lâu rồi."

Người đeo kính nghĩ thấy cũng đúng, có chút vừa vội vừa bất lực: "Vậy…vậy phải làm sao bây giờ? Trực tiếp gõ cửa à?"

"Biết được người ta có chịu mở cửa cho anh hay không." Phương Dạ nói: "Đừng lo, tôi đây có cách."

Đôi mắt người đàn ông đeo kính sáng lên: "Cậu định tông cửa giúp tôi hả?"

"Không cần tông, anh nhìn cho kỹ đây!" Phương Dạ lấy một phiến thép nhỏ dự phòng ra, ngoáy hai ba cái là cửa an ninh lớp ngoài đã mở ra.

Nhìn kỹ thuật điêu luyện thành thạo của anh, người đàn ông đeo kính nói ngắc ngứ: "Đừng...đừng bảo cậu chuyên hành nghề trộm cắp đấy nhé?"

Phương Dạ chỉ đành nói huyên thuyên với bộ mặt nghiêm túc: "Anh nhìn tôi đi, cả người tràn ngập khí chất kiên nghị chính trực thế này thì giống ăn trộm chỗ nào?"

"Vậy sao cậu lại phá khóa giỏi như vậy? Lại bảo là vì lúc nhỏ cậu nghịch ngợm đi?"

"Anh đoán đúng rồi đấy, từ nhỏ tôi đã nghịch vậy rồi." Phương Dạ nhắc nhở: "Bây giờ không phải lúc để bận tâm chuyện này, còn nói nữa là hai người trong kia xong việc luôn đấy!"

"Ừ nhở." Người đàn ông đeo kính bừng tỉnh, đù mé còn phải làm chuyện quan trọng nữa mà, quan tâm cậu ta có phải trộm hay không làm quần gì?

Cánh cửa gỗ chắc chắn bên trong không khóa nên dễ dàng bị vặn mở ra, hai người rón rén đi vào phòng khách, chỉ nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra tiếng thì thầm: "Anh không nhẹ chút được hả?"

Người đàn ông đeo kính nghe vậy lập tức xanh mặt, sau đó giọng nói ồm ồm của đàn ông lại bay ra: "Thế này mà mạnh nỗi gì, em nhịn chút đi."

Cuộc đối thoại này quá dễ khiến người ta liên tưởng bậy bạ. Mặt mũi người đàn ông đeo kính sắp xanh đến nhỏ nước luôn rồi, anh ta và Phương Dạ nhìn nhau, sau đó hai người cùng lao về phía cửa phòng ngủ rồi đá tung cửa ra.

Rầm!

Tiếng động lớn khiến hai người trong phòng ngủ giật nảy mình, vừa quay đầu lại thì lập tức thấy hai người đàn ông không biết từ đâu ra đã xông vào phòng mình.

Phương Dạ còn tưởng mình sẽ bắt gặp cảnh tượng nóng mắt nào đó, nhưng anh đã phải vội hạ chiếc điện thoại di động đang giơ cao xuống trong không khí xấu hổ, bởi lẽ một nam một nữ nọ đều ăn mặc chỉnh tề, chỉ đang ngồi trên giường xoa bóp vai mà thôi.

"Khốn kiếp, chúng mày đột nhập vào nhà tao làm gì?" Người đàn ông phản ứng lại, lập tức rút một cây gậy từ gầm giường ra rồi vừa gầm gừ tức giận vừa đập về phía người đàn ông đeo kính.

Đệt mợ, tên đó còn định hành hung người khác hả?

Thấy tình hình không ổn, Phương Dạ nhanh tay chộp lấy cây dùi cui rồi vung ngược trúng ngay bụng dưới của tên đàn ông kia.

Người phụ nữ sợ hãi hét lên: "Chồng ơi, anh không sao chứ?"

Thấy hai người nọ vẫn không chịu an phận thủ thường, người đàn ông đeo kính hơi chút chết trong tim, nhưng anh ta vẫn phải nói với vẻ chính khí lẫm liệt: “Cô còn dám gọi thằng cha đó là chồng à? Bạch Hiểu Khiết, cô dám làm vậy với tôi, dám dụ dỗ đàn ông khác sau lưng tôi!"

Người phụ nữ sững sờ khi nhìn thấy anh ta: “Lương Siêu? Sao…sao anh lại đến đây được? Cậu ta là ai?"

"Cô quan tâm cậu ta là ai làm gì, trả lời câu hỏi của tôi trước đã!" Người đàn ông đeo kính tức giận nói: "Thằng cha kia là ai, cô bắt đầu dan díu với anh ta từ khi nào, đã làm đến mức nào rồi?"

Khóe miệng Phương Dạ hơi giật giật. Mé nó, cô ta còn gọi người kia là chồng luôn rồi, anh còn ở đây hỏi hai người bọn họ đã làm đến mức nào, đang tự lừa mình dối người hay gì?

Bạch Hiểu Khiết có phần luống cuống: "Lương Siêu, anh nghe em giải thích đã, em thật sự có nỗi khổ tâm!"

"Tôi không muốn nghe cô nói lời thừa, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi!"

Đúng lúc này, người đàn ông kia ôm bụng nói khó khăn: "Vợ à, mau...mau báo cảnh sát bắt hai kẻ xâm nhập bất hợp pháp này lại!"

"Mày chơi vợ ông mà còn dám báo cảnh sát bắt ông à?" Nghe vậy, lửa giận của người đàn ông đeo kính bốc thẳng lên đỉnh đầu. Anh ta giật lấy cây gậy từ tay Phương Dạ rồi vụt vào chân đối phương.

"Áu áu!"

Người đàn ông đau đến mức chảy nước mắt, Bạch Hiểu Khiết đau lòng không thôi, vừa định đỡ anh ta dậy thì đã bị người đàn ông đeo kính dùng gậy chặn lại.

"Bạch Hiểu Khiết, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh ta là ai?"

Bạch Hiểu Khiết khóc không ra nước mắt: "Lương Siêu, anh...anh ấy thực sự là chồng của em!"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Phương Dạ lập tức đơ luôn, người đàn ông đeo kính thì lại càng thêm tức giận: "Nói hươu nói vượn, nếu thằng chả là chồng của cô thì tôi là gì, vậy ra mấy lời thề non hẹn biển trước đây của cô đều là đánh rắm sao?"

Phương Dạ cảm thấy có gì đó không ổn, anh hạ giọng hỏi: "Anh giai này, cô ta thật đúng là vợ anh không nhầm chứ?"

Người đàn ông đeo kính trừng lớn mắt: "Làm sao có thể nhầm được, từ trước đến nay cô ta đều gọi tôi là chồng!"

Phương Dạ nhắc nhở: "Ý của tôi là hai người đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn chưa?"

"À, vẫn chưa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.