Siêu Cấp Shipper

Chương 481: Có bằng chứng không?



Mẹ nó, vụ nhầm lẫn này hình như náo loạn hơn lớn rồi đó!

Phương Dạ lúc này luống cuống, bày trò nửa ngày, cuối cùng “đôi nam nữ chó má” lại là vợ chồng hợp pháp, còn người đàn ông đeo kính này thực tế mới là kẻ thứ ba hay sao?

Mà khốn kiếp nhất đó là, hình như anh còn đánh chồng của người ta…

Là người trong cuộc nên người đàn ông đeo kính còn hoảng hốt hơn anh nhiều: “Vợ à, chuyện… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ em thực sự đã từng kết hôn rồi hay sao?”

Bạch Hiểu Khiết cười khổ, nói: “Xin lỗi anh, không phải em cố ý lừa gạt anh đâu, nhưng thật sự em đã kết hôn được hai năm rồi!”

“Gì cơ, đã… Đã được hai năm rồi?!”

Người đàn ông đeo kính nghe vậy thì khuôn mặt xám xịt, thất tha thất thểu lùi về sau vài bước, đúng lúc ngã ngồi xuống một chiếc ghế.

Khoảng chừng một năm trước, một người vốn đam mê chơi game online là anh ta đã gặp được Bạch Hiểu Khiết trong trò chơi, vì hai người họ chơi với nhau cũng đã lâu nên dứt khoát kết thành vợ chồng ảo. Hai người vô cùng mặn nồng, người đàn ông đeo kính vì muốn làm “vợ mình” vui lòng mà trong game thường xuyên vung tiền như rác, tặng trang bị, tặng thú cưỡi, tặng các loại trang phục phiên bản giới hạn, dù sao thì tháng nào cũng chi tiêu không ít. Sự tấn công dồn dập đó cuối cùng đã khiến Bạch Hiểu Khiết động lòng, vì thế đồng ý gặp nhau ở ngoài đời.

Sau khi gặp gỡ trực tiếp thì chuyện tiếp theo xảy ra như một lẽ đương nhiên. Tuy người đàn ông đeo kính không quá ưa nhìn, tính cách cũng khá là hướng nội nhưng ai bảo người ta ra tay hào phóng chứ, vậy nên Bạch Hiểu Khiết vẫn động lòng với anh ta. Tình cảm của hai người nhanh chóng được hâm nóng, ngoài đời họ cũng gọi nhau là vợ chồng tương ứng. Lúc ban đầu thì Bạch Hiểu Khiết còn năm lần bảy lượt, thường xuyên qua nhà anh ta, chỉ duy chưa bao giờ ở lại qua đêm, cô ta lấy cớ là người trong nhà quản lý rất chặt. Người đàn ông đeo kính tin là thật, vẫn luôn nhắc đi nhắc lại chuyện tới nhà gặp cha mẹ nhưng đều bị cô ta tìm một cái cớ qua loa lấy lệ gạt bỏ.

Sau khi hai người ngọt ngào được hơn ba tháng thì dường như Bạch Hiểu Khiết đã lạnh nhạt dần với người đàn ông đeo kính, có khi cả tuần trời cũng không thấy mặt. Trong lòng người đàn ông đeo kính thầm thấy nghi ngờ, hoài nghi cô ta đã thay lòng đổi dạ. Sau vài lần cố ý theo dõi cô ta thi người đàn ông đeo kính quả nhiên phát hiện ra sự tồn tại của một người đàn ông nào đó, cho nên hôm nay mới náo loạn thành vụ nhầm lẫn thế này…

Sau khi biết được sự thật, quả thực người đàn ông đeo kính giận dữ và xấu hổ muốn chết, trơ mắt đứng nhìn “người vợ” ở chung với mình mấy tháng sau một giây đã biến thành vợ người ta, là người ai mà chịu nổi cú sốc này?

Người đàn ông sau khi bình tĩnh thì lại gào mồm lên: “Con mẹ nó, thì ra là mày chơi vợ tao, bây giờ lại còn dám kéo người tới đánh tao à? Được lắm, bây giờ tao sẽ gọi cảnh sát tới bắt hết chúng mày lại!”

Sau khi Phương Dạ nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đeo kính thì biết được chắc chắn có điều gì kì lạ, anh ngượng ngùng cười nói: “Anh trai đừng kích động mà, đây có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu không thì hai người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, ít nhất thì cứ nói rõ tình huống thế nào đã được không?”

“Cái nón xanh này không đội trên đầu mày thì tất nhiên mày không kích động rồi!” Người đàn ông cả giận nói: “Mày không nghe tên bốn mắt đó gọi vợ tao là gì sao, chắc chắn hai người họ đã từng lên giường với nhau. Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cho tao thì đừng ai mong rời đi, tao nhất định sẽ báo cảnh sát bắt hết chúng mày!”

Bạch Hiểu Khiết khuyên: “Chồng à, anh đừng như vậy nữa, em với anh ta chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Nếu anh báo cảnh sát thì sẽ bị hàng xóm gièm pha đó!”

Phương Dạ hùa theo: “Đúng đó, bây giờ đã là thời đại toàn dân đều sử dụng internet, nếu lỡ để hàng xóm biết được thì cũng đồng nghĩa với việc để tất cả mọi người ở Hoa Hải biết, anh cũng không muốn nổi danh như vậy đâu, đúng không?”

Sau khi nghe anh nói vậy thì quả nhiên vẻ mặt của người đàn ông ngẩn ra, nhưng anh ta vẫn hậm hực mà nói: “Tao không quan tâm, dù sao thì nó đã chơi vợ của tao thì phải trả một cái giá đắt!”

Người đàn ông đeo kính cũng không phải kẻ ngốc, anh ta hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn tôi trả cái giá thế nào?”

Người đàn ông cúi đầu do dự một hồi, sau đó thử thăm dò, hỏi: “Thế này đi, mày đưa cho tao hai mươi vạn tiền bảo đảm, sau đó viết một bản cam kết, cam đoan sau này sẽ không làm phiền vợ tao nữa, vậy thì tao sẽ coi như chưa từng có chuyện này xảy ra.”

Mẹ nó, đây không phải là bán một chiếc nón xanh với giá hai mươi vạn hay sao?

Vẻ mặt Phương Dạ nhất thời có chút kỳ lạ, mà vẻ mặt của  Bạch Hiểu Khiết cũng không khá hơn là bao, nhưng hai người đều chọn im lặng, không lên tiếng.

Người đàn ông đeo kính chần chờ nói: “Trong tay tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, anh giảm đi một ít có được không?”

Tên đàn ông vừa thấy có hy vọng thì vẻ tức giận trên mặt rõ ràng giảm đi không ít: “Vậy mày có bao nhiêu?”

“Trong thẻ ngân hàng của tôi có lẽ còn mười ba vạn.” Người đàn ông đeo kính đeo kính nói: “Tôi có thể đưa tiền cho anh nhưng anh phải viết biên lại cho tôi, tránh cho sau này trở mặt không nhận nợ.”

“Thành giao, vậy thì mười ba vạn!” Tên đàn ông kia hớn hở ra mặt lấy điện thoại ra: “Nào đến đây, mày cứ quét mã thanh toán là được.”

Người đàn ông đeo kính vì muốn một điều nhịn chín điều lạnh nên cũng vô cùng dứt khoát chuyển cho tên kia mười ba vạn, còn Phương Dạ thì âm thầm lắc đầu. Nhìn vẻ mặt hiện tại của tên đàn ông kia thì có lẽ anh ta căn bản không thèm để tâm đến trinh tiết của vợ mà, chuyện này có nhảm nhí quá không vậy?

Sau khi nhận được tiền, tên đàn ông tù ý viết một phiếu biên lai, ký tên Mã Tứ xuống rồi lên tiếng đuổi khách: “Được rồi, bây giờ chúng ta đã thanh toán xong, bọn mày đi đi!”

Người đàn ông đeo kính lưu luyến không nỡ rời đi mà liếc Bạch Hiểu Khiết một cái, cô ta dường như không thể đối diện với anh ta được nữa, trực tiếp cúi thấp đầu xuống.

Phương Dạ khuyên: “Anh trai à, việc này đúng thực là do anh sau, coi như lấy mười ba vạn này mua một bài học, tiền bạc chỉ là phù du, hết thì lại kiếm, đi thôi nào!”

Người đàn ông đeo kính đeo kính thở dài: “Được rồi.”

Hai người đi thang máy xuống lầu, đang định rời đi thì đột nhiên có một người đàn ông mệt mỏi, dãi dầu mưa nắng đi đến trước mặt.

Trong giây phút hai bên lướt qua nhau, Phương Dạ đột nhiên quay đầu lại kêu lên: “Xin đợi một chút!”

“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông đó quay người lại. Sau khi nhìn thấy người đó, trong lòng người đàn ông đeo kính thầm sửng sốt.

Mẹ nó, người này ngoại trừ tóc hơi dài hơn một chút thì không có điểm gì khác biệt so với người chồng hợp pháp của Bạch Hiểu Khiết cả. Nếu không nhầm thì hai người họ chắc chắn là anh em sinh đôi!

Trong đầu Phương Dạ dường như có một tia sáng lóe lên, anh lập tức nói: “Là thế này, xin hỏi anh có quen Bạch Hiểu Khiết không?”

“Bạch Hiểu Khiết? Cô ấy là vợ tôi.” Vẻ mặt người đàn ông nghi ngờ không hiểu: “Các anh là ai?”

Phương Dạ và người đàn ông đeo kính nhìn nhau, sau đó lại nói: “Bọn tôi là ai không quan trọng, quan trọng là có phải anh còn có một người anh em song sinh tên là Mã Tứ đúng không?”

Người đàn ông gật đầu: “Không sai, đúng là tôi có một người em sinh đôi.”

Quả nhiên là vậy!

Tuy Phương Dạ bị sốc cực mạnh nhưng vẫn mang vẻ mặt tiếc nuối nói với anh ta: “Anh trai à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu không nhầm thì có lẽ anh bị em trai ruột của mình đội nón xanh rồi.”

“Nói hươu nói vượn, chuyện này căn bản là không có khả năng!” Người đàn ông có chút khó chịu: “Em trai tôi là một người đàng hoàng, vợ tôi cũng là một người phụ nữ phẩm hạnh đoan trang, anh đừng có bôi nhọ họ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.