Siêu Cấp Shipper

Chương 484: Tôi muốn làm diễn viên



Sau khi nghe thấy lời của anh ta, quả nhiên vẻ mặt của Thư Tiểu Dĩnh dịu đi một chút, Bạch Điều lại dậm mắm thêm muối nói: “Cô phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, đạo diễn Ngưu của chúng tôi là đạo diễn thiên tài nổi tiếng thế hệ mới đó, những bộ phim do anh ấy quay chắc chắn sẽ vô cùng hot, đến lúc đó nước lên thì thuyền lên, một vai nữ phụ như cô cũng sẽ có thể nâng cao giá trị, đây là chuyện tốt mà rất nhiều người mới có cầu cũng không cầu được đó!”

Đạo diễn Ngưu lại nói: “Tiểu Dĩnh à, thời gian đã không còn sớm nữa, vai này của cô một lát còn có ba người muốn thử vai nữa, nếu cô thật sự không muốn thì tôi cũng không ép uổng, cô thay đồ ra rồi đợi thông báo nhé.”

“Đúng vậy, tổ kịch của chúng tôi có điều kiện tốt như vậy, hàng loạt người đẹp vừa khóc vừa gào muốn xin thử vai, người như cô vốn dĩ không hề hiếm lạ gì!”

Hai người một ca một xướng nói đến hoa bay đầy trời, nhưng mà điều khiến bọn họ kinh ngạc đó là đến cuối cùng Thư Tiểu Dĩnh vẫn quyết định không nhận: “Xin lỗi, tôi vẫn là không qua được cửa ải của bản thân mình, vai này tôi không thử nữa!”

Hả?

Sau khi nghe thấy lời nói kiên quyết dứt khoát của Thư Tiểu Dĩnh, đạo diễn Ngưu và Bạch Điều bỗng chốc chết lặng.

Cô gái này là đầu gỗ sao, bọn họ đã nói thẳng như vậy rồi, thế mà cô ta vẫn muốn từ chối, thật là tức chết mà?

Thư Tiểu Dĩnh đang định quay về phòng thay lại bộ váy của mình, không ngờ Bạch Điều đột nhiên chặn trước mặt cô, nói một cách kỳ quái: “Đợi một chút, cô xem tổ kịch chúng tôi là gì chứ, là cái chợ bán rau à, cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Thư Tiểu Dĩnh yếu ớt nói: “Nhưng lúc nãy không phải hai người bảo tôi đi thay đồ trở về đợi thông báo à?”

Sắc mặt của đạo diễn Ngưu không vui nói: “Có thể trở về, nhưng cô làm lỡ dở nhiều thời gian của tôi như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà thôi sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Thế nào à? Rất đơn giản, cô bồi thường tổn thất cho chúng tôi là được rồi.” Bạch Điều ngoài cười trong không cười nói.

Thư Tiểu Dĩnh cảm thấy kỳ lạ, nói: “Tôi chỉ đến đây thử một vai thôi mà, tại sao lại phải bồi thường tổn thất cho các người, đây là đạo lý đâu ra vậy?”

Bạch Điều cười lạnh nói: “Tại sao lại không cần bồi thường? Lúc nãy tôi đã chụp cho cô mấy tấm hình, cô có biết cả bộ thiết bị chụp hình này mất bao nhiêu tiền không?”

“Không… không biết.”

“Cộng lại phải hơn một triệu đó!”

“Sao có thể?” Thư Tiểu Dĩnh hoàn toàn không dám tin.

“Sao lại không thể, cô có nhìn thấy ống kính này không, một trăm tám mươi lăm ngàn một cái, mà đó là chưa bao gồm giá tiền của máy chụp hình đó!” Bạch Điều nói: “Bộ thiết bị này của tôi toàn bộ đều là hàng hiệu cao cấp nhất, thực ra nói một triệu đã là ít rồi đó!”

“Đợi đã!” Thư Tiểu Dĩnh đột nhiên cảnh giác: “Bộ thiết bị này của anh có mắc hơn nữa thì sao chứ, hình như đâu có liên quan gì đến tôi?”

Bạch Điều lạnh lùng nói: “Ai nói không liên quan, tôi chụp cho cô nhiều tấm hình như vậy, chẳng lẽ không cần tính tiền hao mòn thiết bị sao, cộng thêm tiền lỡ dỡ thời gian, tiền nước bọt, tiền hao tổn tinh thần… vv của tôi và đạo diễn Ngưu vào, tính cô một trăm ngàn là được rồi!”

Mặc dù Thư Tiểu Dĩnh là người mới, nhưng cô cũng đâu có ngốc: “Tôi biết rồi, các người vốn dĩ không phải là người của tổ kịch, muốn lừa tiền phải không?”

Đạo diễn Ngưu và Bạch Điều nhìn nhau một cái, đột nhiên bật cười ha ha, nếu đã bị đối phương nhìn thấu, vậy thì cũng không cần phải tiếp tục diễn nữa.

“Người đẹp, cô cũng rất sáng dạ đó, đáng tiếc là phản ứng hơi chậm.” Đạo diễn Ngưu cười dung tục, nói: “Nói thật với cô vậy, tôi đúng là không phải đạo diễn nổi tiếng, chỉ là đạo diễn quay mấy bộ phim nhỏ mà thôi, ha ha ha ha!”

Bạch Điều nở nụ cười không có ý tốt, nói: “Nếu cô ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi quay chụp xong bộ ảnh và đoạn phim còn lại, chúng tôi sẽ suy nghĩ việc chuyện buông tha cho cô một con đường sống, còn nếu không, hậu quả cô tự mình đoán đi!”

Thư Tiểu Dĩnh giật mình, lúc này cô mới nhớ ra thân phận con gái yếu ớt của mình, ở trong phòng này cô chẳng khác nào con cừu con, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai con sói này ăn sạch!

“Vậy được rồi, tôi… tôi đồng ý đền tiền!”

“Tôi lấy tiền, cũng muốn lấy luôn người!” Đạo diễn Ngưu cười u ám, nói: “Ai bảo cô xinh đẹp như vậy làm gì, là đàn ông thì đều muốn phạm tội,”

Bạch Điều bỏ máy ảnh xuống, đã xắn ống tay áo lên bắt đầu đến gần cô.

Thư Tiểu Dĩnh thầm thấy không ổn, trong mắt cô tràn đầy sự hoảng loạn: “Các người đừng làm bậy, tôi hét lên kêu cứu đó!”

Bạch Điều cười lạnh nói: “Có giỏi thì cô cứ hét đi, bức tường trong phòng này đều đã được xử lý cách âm, hơn nữa những căn hộ bên cạnh giờ này không có ai ở nhà, cho dù cô có kêu rách cả cổ họng thì cũng không ai quan tâm đến cô đâu!”

Đạo diễn Ngưu cười híp mắt nói: “Yên tâm đi Tiểu Dĩnh, hai anh em chúng tôi đều là người thương hoa tiếc ngọc, nhất định sẽ khiến cô lưu luyến quên đường về, nhớ đến tận xương tủy. Đương nhiên, cô muốn kêu cũng được, Bạch Điều thích giọng như vậy, cô kêu càng lớn cậu ta sẽ càng phấn khích!”

Bạch Điều cười mắng: “Anh có thể đừng nói xấu tôi được không, đây mẹ nó rõ ràng là tật xấu của anh mà!”

Nhìn thấy hai người càng ngày càng đến gần, Thư Tiểu Dĩnh vô cùng hoảng sợ, cuối cùng cũng không nhịn được mà hét lên: “Cứu mạng, có người muốn giở trò lưu manh, ai đến cứu tôi với!”

Mặc dù tiếng của cô rất lớn, nhưng lại dường như không hề có tác dụng, vốn dĩ không có ai đáp lại.

Đạo diễn Ngưu ngẩng đầu cười lớn: “Ha ha ha ha ha, tôi đã nói với cô rồi mà, cô có kêu đến rách cả cổ họng thì cũng không ai để ý đến cô đâu, hãy ngoan ngoãn chấp nhận sự cưng chiều của tôi đi nào!”

Thư Tiểu Dĩnh tuyệt vọng từ bỏ việc la hét, cầm lấy bể cá vàng ở bên cạnh làm vũ khí, bên trong còn có một con cá vàng lớn đang vui vẻ bơi qua bơi lại.

Bạch Điều thấy vậy lập tức không còn bình tĩnh nữa, anh ta tức giận nói: “Con đ*ếm này, mau bỏ con cá yêu quý của tôi xuống!”

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của đối phương, Thư Tiểu Dĩnh giống như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy, cô gào rát cổ họng, uy hiếp: “Hai người đừng qua đây nữa, nếu không tôi sẽ đập vỡ bể cá này, sau đó đạp chết con cá yêu quý của anh, đừng nhúc nhích đó, tôi sẽ làm thật đó, không gạt các người đâu!”

Sắc mặt Bạch Điều thay đổi, vội vàng cầu xin: “Đừng mà, cầu xin cô hãy buông tha cho nó đi, nó chỉ là đứa nhỏ thôi!”

Vào lúc Thư Tiểu Dĩnh tưởng rằng mình đã có hy vọng thoát thân, đạo diễn Ngưu bước lên đạp Bạch Điều văng ra: “Chết qua một bên cho ông đi, cái tên ấu dâm!”

Cá vàng mắt to là vật nuôi yêu quý của Bạch Điều, nhưng đâu phải là của anh ta, đương nhiên anh ta chẳng có gì phải lo lắng rồi.

Đạo diễn Ngưu giang hai tay ra, không màng tất cả mà nhào qua.

“Người đẹp, anh trai đến đây, ha ha ha ha ha!”

Vào lúc Thư Tiểu Dĩnh định giơ bể cá lên để phản kháng lần cuối cùng, cửa phòng không tiếng động mở ra, sau đó lộ ra gương mặt của một người trẻ tuổi.

“Hai anh trai à, tôi thật sự rất muốn làm một diễn viên quần chúng, hai người có muốn suy nghĩ lại không?”

Hả?

Phương Dạ nói xong câu nói một cách “khẩn thiết chân thành” này, cảnh tượng đang căng thẳng và tuyệt vọng trong phòng bỗng chốc đông cứng lại, ba người không hẹn mà cùng dời mắt qua đó, rồi lại lộ ra những biểu cảm khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.