Hai người đang cụng ly thì một người đàn ông gầy gò nhỏ nhắn đi vào quán bar. Anh ta đi đến, đẩy chiếc kính đen dày hơn đít chai, nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu.
Sau khi bước nhanh tới, anh ta tự bê một chiếc ghế lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hồng Diệp.
“Anh chính là hội trưởng hội thám tử Tạ phải không?” Hồng Diệp hơi cau mày, cô ta luôn không thích đàn ông lạ ngồi quá gần mình.
“Đúng vậy, tôi chính là Tạ Bỉnh Thiên, hội trưởng hội thám tử.” Tạ Bỉnh Thiên cười hì hì chìa tay ra: “Người đẹp, xin hỏi cô họ gì?”
“Không dám, tôi họ Nhan.” Hồng Diệp không bắt tay anh ta mà nhét cho anh ta một lon bia.
Nhờ vậy, Phương Dạ mới biết tên đầy đủ của Hồng Diệp. Nhan Hồng Diệp, khá là tình thơ ý họa.
Tạ Bỉnh Thiên không được người đẹp bắt tay cũng không xấu hổ, anh ta khui bia ực ngay một hớp, vừa rồi đi hơi vội, đúng là anh ta đang khá khát.
“Bớt nói nhảm đi, có mang đồ tới không?” Hồng Diệp nói thẳng.
“Cô Nhan cứ yên tâm, Tạ Bỉnh Thiên này làm việc nổi tiếng là giữ chữ tín. Trước nay chưa từng ăn nói hai lời.” Tạ Bỉnh Thiên ợ một hơi bia xong, móc một xấp tài liệu trong chiếc túi công văn cũ mèm ra: “Mời hai vị xem, đây chính là một phần tư liệu đang nằm trong tay tôi.”
Hồng Diệp cầm lên tùy tiện lật xem một chút là biết ngay Tạ Bỉnh Thiên quả thực khá có bản lĩnh, mặc dù có một số tài liệu trong số này cô ta đã thấy ở đội tuần tra rồi nhưng vẫn phát hiện ra được thêm thứ làm mắt cô ta sáng lên.
Ảnh của mèo mặt người mà ngay cả camera giám sát cũng không ghi lại được thì ở đây có một tấm, mặc dù chụp ban đêm nên trông hơi mờ nhưng dựa vào kinh nghiệm, có thể nhận ra nó chắc chắn không phải hàng photoshop!
“Đồ được đấy, có thể trả trước hai mươi nghìn này cho anh.” Hồng Diệp nói: “Có điều anh phải bảo đảm nhận tiền xong phải giao toàn bộ số tài liệu còn lại cho tôi.”
Tạ Bỉnh Thiên xoa tay hưng phấn nói: “Không thành vấn đề, đồ đều đang trong túi đây cả rồi, chỉ cần tiền về tài khoản, tôi sẽ đưa cả túi cho cô ngay!”
“Được.” Hồng Diệp đáp hết sức sảng khoái: “Tiểu Dạ Tử, trả tiền.”
Mặt Phương Dạ lập tức hiện đầy dấu chấm hỏi: “Hả?”
Hiện giờ cô là người mua tư liệu, tại sao tôi phải trả tiền?
Với lại, Tiểu Dạ Tử là cái quỷ gì vậy, sao nghe như gọi công công thế?
“Tôi không mang theo người nhiều tiền như vậy, trở về tôi trả lại cho.” Hồng Diệp lườm anh một cái.
“Được thôi.” Phương Dạ không nói gì nữa, ngoan ngoãn quét mã trả hai mươi nghìn.
Sau khi nhận được tiền, Tạ Bỉnh Thiên lập tức mặt mày hớn hở, để túi công văn bẩn thỉu đó lại mặt bàn. Trong lúc Hồng Diệp cẩn thận xem chúng, anh ta bổ sung thêm một câu: “Cô Nhan, chuyện này tôi chẳng những có tư liệu mà còn từng đi sâu nghiên cứu nguồn gốc của mèo mặt người nên có chút nhận xét đặc biệt, nếu cô thấy hứng thú thì…”
Quả nhiên Hồng Diệp thấy hứng thú: “Ồ, anh còn từng nghiên cứu nguồn gốc của mèo mặt người cơ à?”
“Đương nhiên rồi, đó vốn là nghề cũ của tôi.” Tạ Bỉnh Thiên cười nói: “Tôi phát hiện được một vài manh mối ở hiện trường nên phán đoán con mèo mặt người này hoàn toàn không có nhiều thú tính, hành vi rất gần với con người. Tôi suy đoán rằng nó vốn là con người, nhưng vì nguyên nhân gì đó không rõ mà biến thành hình dạng quái vật như hiện giờ!”
Phương Dạ cười nói: “Theo cách nói của anh thì phải gọi là người mèo mới đúng.”
“Ôi, người anh em này nói không sai chút nào. Đáng lý ra đúng là phải gọi là người mèo mới phải.” Tạ Bỉnh Thiên nói: “Để chứng thực nhận định này, tôi đã đặc biệt mời cao thủ HD hóa khuôn mặt nó, sau đó dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt để đối chiếu với người ở thành phố Lăng Tây, kết quả xác định được ba người khả nghi…”
Anh ta thừa nước đục thả câu, cố ý dừng lại một chút.
Hồng Diệp trực tiếp mở miệng: “Nói đi, lại muốn bao nhiêu tiền nữa?”
Tạ Bỉnh Thiên do dự mấy giây, sau đó xòe bàn tay: “Chuyện này tôi phải nhờ cậy không ít mối quan hệ mới biết được, ít nhất phải con số này.”
“Được, Tiểu Dạ Tử, chuyển tiền cho anh ta đi.”
Phương Dạ bất đắc dĩ, đành phải chuyển tiếp năm mươi nghìn nữa.
Anh nghĩ lại thấy hơi ấm ức một chút, tại sao mình là điều tra viên thực tập lại biến thành máy rút tiền hình người của Hồng Diệp rồi?
Tạ Bỉnh Thiên cười nói: “Hai vị thật thú vị, có điều tư liệu về ba người khả nghi này tôi đang để ở nhà, mọi người về nhà với tôi một chuyến hay đợi ở đây một lát?”
“Không muốn chờ, chúng tôi đi cùng với anh một chuyến vậy.” Hồng Diệp quyết định nhanh chóng.
“Được.”
Đúng lúc Phương Dạ đang định ngoan ngoãn trả tiền đồ uống thì cửa quán bar lại được mở ra, ba người đàn ông có vẻ hơi côn đồ đi đến, vừa nhìn thấy tên đeo kính, mắt lập tức sáng lên.
Người đàn ông đi vào đầu tiên bước nhanh tới, vỗ mạnh vai Tạ Bỉnh Thiên: “Lão Bỉnh, chẳng trách mấy hôm nay không gặp được anh, hóa ra là trốn ở đây tán gái à?”
Nghe thấy giọng đối phương, Tạ Bỉnh Thiên đang hân hoan vui mừng lập tức sợ run cả người, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám.
Anh ta gượng cười: “Lâu lắm mới gặp anh Lương, dạo này anh đi đâu kiếm tiền phát tài rồi?”
Anh Lương cười gằn: “Phát tài chó gì, đừng lắm lời nữa, liệu hôm nay anh có thể trả khoản tiền anh nợ Hổ gia chưa?”
Thấy vậy, Hồng Diệp và Phương Dạ không hiểu rõ sự tình nên không lên tiếng.
Tạ Bỉnh Thiên cười toe toét: “Anh Lương, anh cũng biết dạo này tình hình kinh tế của tôi khá eo hẹp, liệu có thể thư thả cho tôi thêm ít hôm không?”
“Lão Bỉnh à lão Bỉnh, khoản tiền đó anh đã lần lữa nhiều lần lắm rồi, thư thư nữa thì Hổ gia không cứa cổ tôi đi mới là lạ đấy!” Anh Lương cười gằn: “Mặc kệ anh làm thế nào, hôm nay nhất định phải trả sạch tiền cho tôi, nếu không tôi châm một mồi lửa đốt trụi hội thám tử tư rồi chặt tay phải của anh đấy!”
Tạ Bỉnh Thiên lập tức hoảng sợ trước sự dữ dằn của đối phương, anh ta vội vàng nói ngay: “Anh Lương khoan hãy kích động, tôi trả, tôi trả luôn đây!”
Nửa phút sau, khoản tiền còn cầm chưa kịp ấm tay đã phải chuyển sang cho người ta, Tạ Bỉnh Thiên có cảm giác đìu hiu tựa như gió thổi vỏ trứng gà, tiền mất hạnh phúc cũng mất theo…
Tiếc là sau khi nhìn thấy số tiền, anh Lương lại cau mày: “Lão Bỉnh, số tiền này sai rồi.”
Tạ Bỉnh Thiên ngạc nhiên: “Sao lại sai? Tổng nợ cả gốc lẫn lãi của tôi không phải là sáu mươi bảy nghìn sao?”