Vậy mà tên này lại dám mắng mình thẳng mặt như vậy?
Hồng Diệp nghe vậy rất tức giận, cô ta lập tức phản công: “Chỗ này cách biệt thự ít nhất cũng phải hơn trăm mét, nếu khứu giác của anh nhạy bén như vậy sao không lên núi săn lợn đi?”
“Tổ trưởng, tôi không có ý này, tôi có ý tốt muốn nhắc nhở trong biệt thự bất thường vậy mà cô lại nói tôi là chó?” Vẻ mặt Phương Dạ suy sụp.
“Như nhau cả thôi, tôi chỉ là có qua có lại mà thôi.”
“Phụ nữ đúng là keo kiệt...” Phương Dạ nhỏ giọng nói một câu rồi nói: “Cô không tin thì thôi, giờ tôi sẽ vào trong biệt thự xem tình hình.”
“Anh muốn tự tìm chỗ chết sao?’ Hồng Diệp hừ lạnh nói: “Bức tường này rõ ràng là nối với lưới điện, cẩn thận bị biến thành thịt chó nướng!”
“Tôi không phải lợn, sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được.” Phương Dạ cười ha ha nói, anh lấy một tấm thép nhỏ từ trong túi ra.
Hồng Diệp nhìn thấy vậy trợn tròn mắt: “Đừng ngốc nữa, đây không phải là cánh cửa an ninh bình thường, dù có thợ mở khóa đến thì chưa chắc đã có thể... mở được?”
Chưa nói xong thì cô ta đã bị vả mặt bôm bốp, hóa ra Phương Dạ thực sự đẩy cửa đi vào.
“Cái cổng nhà họ Hồ... không phải là quên khóa chứ?” Hồng Diệp đột nhiên cảm thấy mình mới giống đứa ngốc, sau khi than thở một câu bèn vội vàng đi theo sau bởi vì cửa đã bắt đầu tự động đóng lại.
Tách!
Sau khi nghe thấy âm thanh khe khẽ phía sau khuôn mặt cô rất nóng, loại cổng như thế này chắc sẽ không xảy ra tình huống quên khóa cửa chứ...
Sau khi vào trong sân, mấy cái camera cảm biến hồng ngoại đồng thời nhắm về phía Phương Dạ cho thấy hệ thống an ninh đang trong tình trạng hoạt động bình thường, nhưng điều kì lạ là trong biệt thự không hề có phản ứng gì, điều đó cho thấy quả thực đã xảy ra chuyện.
Sau khi đến gần biệt thự, cuối cùng Hồng Diệp cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại đỏ lên một lần nữa, may mà Phương Dạ đang bận mở cửa không có thời gian quay lại để thấy sự lúng túng của cô.
Sau khi cửa kính lầu một được mở ra mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn lập tức xộc thẳng vào mũi, hai người cúi đầu nhìn thì thấy sàn nhà đầy những vết máu lớn, tất cả đều chảy xuống từ cầu thang kiểu châu Âu dạng xoắn ốc.
Sau khi máu đỏ tươi phủ lên sàn nhà cẩm thạch trắng đã cho thấy vẻ đẹp chết chóc kì lạ!
Hồng Diệp ngồi xuống dùng ngón trỏ chấm nhẹ sau đó đưa lên mũi rồi cẩn thận ngửi.
“Đều là máu người.”
Phương Dạ nhìn mà lạnh người: “Chẳng lẽ cô không sợ trong máu người có bệnh gì sao?”
“Bớt nói nhảm đi, nhanh lên trên xem!” Hồng Diệp cau mày nhìn cầu thang đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, sau khi chạy mấy bước lấy đà bèn men theo cây cột chạm khắc bên cạnh rồi dễ dàng trèo lên tầng hai, động tác rất linh hoạt và phóng khoáng.
“Đỉnh đấy, hôm nay coi như tôi đã được mở mang tầm mắt, cuối cùng cũng được chứng kiến thế nào mới thực sự là lợn...Đó là gì, a ha ha ha...” Phương Dạ vốn định nói là lợn nái biết trèo cây nhưng đang nói thì đột nhiên im lặng bởi vì anh kịp thời nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí trên tầng.
Hồng Diệp nghiến răng đe dọa: “Nếu anh dám nói ra mấy chữ phía sau tôi thề nhất định sẽ khiến anh nếm thử sức mạnh của phá ma nỏ!”
“Khụ, tôi chỉ nói đùa để làm dịu bầu không khí thôi, đừng để ý quá.” Phương Dạ mỉm cười chế nhạo rồi đột nhiên nhảy lên tại chỗ, cả người đột nhiên nhảy cao hơn hai mét, anh vươn tay vịn nhẹ bức tường trước khi hết sức rồi khẽ dùng sức dễ dàng nhào lộn lên tầng hai.
Động tác của cả hai khi lên tầng rất mượt mà nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được ai cao ai thấp, họ không phải là tuyển thủ cùng đẳng cấp, dù sao thì Hồng Diệp cũng nhìn đến ngẩn người...
Sau khi đáp xuống, cô không nhịn được hỏi: “Phương Dạ, chẳng lẽ trước đây anh học qua khinh công của trường phái Võ Đang sao?”
“Cô nói kiểu như Thê Vân Tung sao?”
“Đúng thế!”
“Trực giác của cô rất chuẩn, đoán thêm lần nữa đi?” Phương Dạ làm mặt quỷ với cô sau đó sải bước đi về phía phòng khách bởi vì đó là nơi mùi máu nống nặc nhất.
“Đồ khốn nạn!” Hồng Diệp tức giận nghiến răng nhưng hết cách với anh, dù sao thì năng lực cận chiến của đối phương để để nghiền nát cô nên tốt hơn là không nên tự chuốc nhục vào người, tìm cơ hội bắn anh một mũi tên là được?
Ừm, cách này xem ra không tệ...
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng của cô ta trở nên thoải mái hơn nhiều, cô ta nhanh chóng đi theo sau.
“Hắt xì!” Vừa đi anh ngứa mũi nên đột nhiên hắt xì một cái.
“Người đẹp nào đang nhắc tôi đấy, thật không đúng lúc, haizz, đẹp trai cũng hết cách...”
Sau khi đến phòng khách, ngoại trừ vết máu và một số vũ khí vương vãi thì không tìm thấy bất cứ thứ gì.
Hồng Diệp cau mày nói: “Máu vẫn còn ấm, có nghĩa là thời gian gây án rất ngắn, từ dấu vết dưới sàn nhà thì số người chết ít nhất cũng phải tầm bốn hoặc năm người, nhưng tại sao không thấy một thi thể nào?”
Phương Dạ nói: “Có lẽ hung thủ có sở thích sưu tầm đồ ăn nên...”
Tí tách!
Mới nói được một nửa thì một giọt máu đột nhiên từ trên trời rơi xuống suýt nữa nhỏ trúng đầu Hồng Diệp.
Hai người tâm linh tương thông cùng ngẩng đầu nhìn lên sàn nhà thì thấy trần nhà sang trọng đã bị vết máu nhuộm đỏ, giọt máu tiếp theo đang từ từ ngưng đọng...
Két!
Vào lúc này, Phương Dạ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau.
Anh quay đầu nhìn thì phía sau chỉ có một cá giá sách chất đầy những cuốn sách nổi tiếng trên thế giới chứ không có động vật sống nào.
Hồng Diệp hỏi: “Sao vậy, có phát hiện mới sao?”
Phương Dạ không nói gì chỉ chỉ vào giá sách, Hồng Diệp gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, hai người nhẹ nhàng đi đến, áp tai vào bức tường phía sau giá sách lắng nghe.
Hồng Diệp không có phát hiện mới nào, còn người có thính giác tốt như Phương Dạ thì đã có dự tính trong lòng, sau khi anh dùng tay ra dấu, hai người định cùng nhau di chuyển giá sách nặng chịch nhưng không ngờ rằng hoàn toàn không thể di chuyển được.
Hai người họ biết chắc phía sau giá sách chắc chắn là mật thất, nếu như không đoán nhầm thì những người còn sống sót lúc nãy hẳn là đang ở bên trong.
Với khả năng quan sát nhạy bén, Hồng Diệp nhanh chóng phát hiện ra cơ quan mật thất nằm ở đâu, sau khi xoay một chiếc bình sứ màu xanh thời Nguyên cả bức tường đột nhiên tự động mở ra để lộ ra khoảng trống phía sau.
Sau khi nhìn thấy cánh cửa của căn phòng bí mật được mở ra, những người hoảng loạn trốn bên trong suýt nữa hét lên vì sợ hãi, còn Hổ gia và mấy tên đàn em khác có súng trong tay đang định bóp cò thì đã bị Phương Dạ nhanh tay nhanh mắt cướp mất.
Lúc này bọn Hổ gia mới phát hiện hóa ra kẻ đứng trước mặt không phải là con mèo to lớn hung ác mà là một người đàn ông và phụ nữ lạ mặt.
Hổ gia trông khá tình tĩnh, ông ta hỏi: “Các... các người là ai, con mèo hung ác đó đâu rồi?”