Đến tận lúc này đây, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện lần này cũng coi như thuận lợi hoàn thành hơn phân nửa, trước khi đi, Dương Lãng vẫn luôn khen Phương Dạ không dứt miệng, còn nhiều lần tỏ vẻ biết ơn, dù da mặt của người còn lại có dày cỡ nào thì cũng hơi ngại ngùng, chủ động trả lại ba mũi tên còn thừa.
“Tổ trưởng, đồ của cô đây.” Phương Dạ tiếc nuối trả Phá Ma Nỏ Diệt Tà lại cho Hồng Diệp.
“Coi như anh có lương tâm, còn biết trả lại cho tôi.” Hồng Diệp thật thà nhận lấy mà không hề khách sáo chút nào, hơn nữa trong lòng cực kì vui sướиɠ, loại Phá Ma Nỏ sản xuất hàng loạt thì còn dễ nói, nhưng trong cả hội Phi Điều chỉ có duy nhất một cái Diệt Tà này, có thể tìm lại được đồ đã mất thì đương nhiên là chuyện tốt nhất.
“Khụ khụ khụ, quý ông không đoạt đồ của người khác, tôi là người phẩm hạnh đoan chính có tiếng, đương nhiên sẽ không tham ô đồ của tổ trưởng.”
“Anh đúng là rất biết cách dát vàng lên mặt mình đấy.”
“Quá khen quá khen…”
Khi mọi người trở lại thành phố Nam Sơn thì còn chưa đến năm giờ sáng, vài vị tổ trưởng muốn ở lại báo cáo kết quả công việc, Phương Dạ lại ăn không ngồi rồi lần nữa, rất quyết đoán gọi điện thoại bảo Dương Lâm sắp xếp máy bay trực thăng đến đón anh, dù sao thì A Thực cũng được coi là thú cưng, ngồi máy bay cũng không tiện lắm.
Dù sao mấy ngày nay không đi giao hàng, thật là nhớ muốn chết, trở về đi làm mới là lựa chọn sáng suốt nhất, còn mẹ với đám bạn học cũ kia, anh nghĩ lại thôi đã thấy đau đầu, quyết đoán giao cho Tiêu Ân xử lý.
Sau khi hẹn với Dương Lâm ở vị trí quảng trường nào đó trong nội thành, Phương Dạ tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng vừa mới mở cửa ở gần đấy, sau khi nhìn thấy anh, bà chủ không khỏi có chút dở khóc dở cười: “Chàng trai, cậu tới quá sớm rồi, bữa sáng trong quán còn chưa chuẩn bị xong đâu!”
Phương Dạ cười ngại ngùng: “Không sao, bà chủ cứ vội việc của mình đi, tôi ngồi chờ là được.”
“Vậy được rồi, cậu tự tìm chỗ ngồi đi.”
Phương Dạ tùy ý ngồi lên một chiếc ghế ở gần cửa, lấy điện thoại ra xem tin tức.
Đương nhiên tin tức mà anh chú ý là ốc đảo, theo như các phương tiện truyền thông có liên quan đưa tin, mỗi ngày diện tích của ốc đảo đều mở rộng thêm một bước, bởi vì ở vị trí vùng biển quốc tế, cho nên đối với một vài tổ chức và quốc gia mà nói, nơi này không khác gì một địa điểm bảo tàng chưa khai phá, không ít thế lực đã ngo ngoe rục rịch, thậm chí có thế lực đã nhanh tay thành lập trạm tiền đồn ở trên đảo rồi.
Phương Dạ cũng không quan tâm ai chiếm được nhiều đất hơn, mà là cảm thấy khá hứng thú với tin tức của dân bản địa, nhưng tiếc rằng trên tin tức không có thông tin liên quan, dường như không có ai từng gặp qua bọn họ.
Chẳng lẽ bởi vì diện tích bề nổi của ốc đảo còn chưa đủ lớn, cho nên nhóm dân bản địa tạm thời còn chưa lộ mặt?
Hay là nói người gặp được dân bản địa cố ý che giấu sự thật, nhưng thật ra đã tổn thất nặng nề hoặc là thu hoạch đầy túi…
“Chàng trai, uống ly sữa đậu nành nóng trước đi, mới ép xong đấy!”
Đang lúc Phương Dạ xem đến nỗi nhập thần thì bà chủ đặt một cốc sữa đậu nành lớn nóng hôi hổi lên trên bàn.
“Cảm ơn bà chủ!”
Phương Dạ mỉm cười gật đầu, bà chủ lại hóng chuyện nói: “Chàng trai, đừng trách dì lắm miệng, chắc là cậu mới vừa đi chơi thâu đêm về đúng không, là ở cà phê Internet hay là quán bar?”
Phương Dạ hơi xấu hổ nói: “Cái đó… Coi như là cà phê Internet đi.”
Mình cũng không thể nói là mới đi ra từ trong mộ cổ được, không bị người ta coi là trộm mộ mới là lạ!
Bà chủ tiếp tục nói: “Quả nhiên là như thế, thế dì lại hỏi cậu thêm một câu nữa, bây giờ cậu đang là sinh viên hay là người đi làm thế?”
“Xem như là sinh viên đang đi làm đi.” Phương Dạ cười nói: “Nhưng sắp tốt nghiệp rồi.”
Bà chủ thở ngắn than dài nói: “Haiz, tình huống của cậu cũng gần giống với con trai nhà tôi, năm nay nó cũng sắp tốt nghiệp rồi nhưng đến bây giờ còn chưa tìm được việc làm, ngày nào cũng đắm chìm trong quán cà phê Internet để chơi game, còn nói cái gì mà muốn mua cái máy tính một, hai vạn tệ để làm streamer về game, đúng là không khiến người ta bớt lo được, suốt ngày suốt đêm như thế không biết có kiếm được tiền không, nhưng thân thể làm sao mà chịu được, cậu nói có đúng không?”
Sắc mặt Phương Dạ có hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể đáp lời nói: “Phải… Là rất không lành mạnh.”
Bà chủ đột nhiên vỗ đùi: “Cậu cứ ngồi đây một lát, tôi đi xem bánh bao thế nào rồi.”
Phương Dạ thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Bà chủ cứ vội trước đi, bánh bao quan trọng, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
“Cũng không coi như quá bận, cậu đợi lát nữa, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp!”
“…”
Bây giờ Phương Dạ có chút hối hận, ăn bữa sáng thôi mà cũng có thể gặp được bà chủ lảm nhảm, liệu có phải mình xui xẻo quá không.
Sau khi thấy đối phương xoay người rời khỏi, anh móc con rồng nhỏ từ trong túi ra rồi từ từ đặt lên bàn, sau khi ngửi thấy mùi sữa đậu nành nóng, quả nhiên, A Thực mở mắt.
Sau khi nó ngửi ly dùng một lần thì trực tiếp vươn đầu lưỡi ra liếʍ.
Phương Dạ nhanh chóng nhắc nhở nói: “Cẩn thận nóng đấy!”
Ánh mắt rồng nhỏ lộ vẻ kỳ quái nhìn thoáng qua anh, sau đó dùng móng vuốt toàn thịt ôm cái ly rồi uống ùng ục, chưa đến ba giây đã thấy đáy!
Mặt già của Phương Dạ lập tức đỏ lên, vậy mà mình lại lo lắng một con rồng có thể bị bỏng hay không, đúng là quá không có thường thức…
Thật ra cũng không thể trách mình, ai bảo vẻ ngoài của thứ này giống chó thế chứ?
Điều làm anh vui mừng chính là, bà chủ bắt đầu trở nên bận rộn, cuối cùng vẫn không thể quay lại nói chuyện tiếp, để mình yên tĩnh một lúc.
Xem tin tức rồi trêu chó, rất nhanh đã đến sáu giờ, trời đã tờ mờ sáng, khi mùi thơm của bánh bao thịt phiêu đãng khắp nơi thì một chiếc Porsche Cayenne và một chiếc Benz G dừng ở ven đường, sau khi cửa xe mở ra, hai đôi nam nữ mặc quần áo thời thượng đang ôm ôm ấp ấp đi về phía cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Phương Dạ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy hai cô gái kia cùng lắm chỉ hơn hai mươi, mà hai gã đàn ông còn lại, tuy rằng nhìn thì chỉn chu đẹp đẽ nhưng ít nhất cũng tầm ba mươi, hốc mắt của bốn người sưng đỏ, bước chân phù phiếm, lại còn mang theo mùi rượu đầy người, chắc là mới đi ra từ hộp đêm.
Lại nhìn về phía hai chiếc xe kia, anh không nhịn được mà hơi cong khóe miệng, xem ra hai gã này cũng rất biết chơi đấy…
Một tên đàn ông để ria mép kiêu ngạo nói: “Bà chủ, mang lên cho ông đây bốn đĩa bánh cuốn, hai phần thịt, nhanh lên, đợi lát nữa còn có chuyện quan trọng phải làm!”
“Đáng ghét!” Cô gái bị ôm eo hờn dỗi đánh gã một cái.
Bà chủ chính là người từng trải, sao có thể không biết “chuyện quan trọng” trong miệng gã là cái gì, không khỏi phỉ nhổ trong lòng.
Cô gái trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng không biết tự ái là gì…
Bà lớn tiếng đáp lại nói: “Thật ngại quá, quán tôi là quán bánh bao, chỉ có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao thịt, không có bánh cuốn!”
“Cái cửa hàng đồ ăn sáng rách nát gì thế, vậy mà lại không có bánh cuốn?” Một cô gái trang điểm đậm bất mãn chu miệng: “Anh yêu à, chúng ta có tìm quán khác hay không?”
“Thôi thôi, lười đi qua đi lại lắm, chỗ này gần khách sạn, ăn đối phó một bữa ở cái cửa hàng nhỏ rách nát này vậy.” Một tên đàn ông đeo sợi dây xích vàng to trên cổ tùy tiện nói.