Người đàn ông đeo kính lập tức vẫy tay nói: "Là tôi gọi! ”
"Đây là trà sữa của ngài, xin cứ dùng từ từ."
Phương Dạ đang muốn rời đi, người đàn ông đeo kính đột nhiên gọi anh lại: "Chờ đã chú em giao hfng, bụng tôi có chút không thoải mái, cậu có thể giúp đỡ một lát không?”
Phương Dạ gãi gãi đầu: "Cũng không có gì nhưng thực sự thì kỹ thuật của tôi gà lắm, chỉ sợ..."
Anh hiện tại không có kẹo m út may mắn trong tay, đối với việc chơi mạt chược thì đương nhiên trong lòng không yên tâm.
"Không sao, dù sao hôm nay tôi đã thua đủ rồi, cậu cứ cố gắng hết mình là được.” Người đàn ông đeo kính vừa ôm bụng vừa nói: "Ôi không được rồi, tôi phải nhanh chóng đi vệ sinh!”
Người đàn ông đầu húi cua có chút nóng nảy: "Bốn mắt, cậu sẽ không thua đỏ mắt nên muốn trốn đó chứ?”
Người đàn ông đeo kính trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Đùa cái gì vậy, tôi tung hoành phòng mạt chược bốn, năm năm, từ khi nào lại làm như vậy? Tôi xin cam đoan, người anh em này thua bao nhiêu thì cứ tính vào phần của tôi, thế này được chưa?”
Người đàn ông đầu húi cua còn muốn nói chuyện, Nốt Ruồi Đen vội vàng ngăn cản anh ta lại: "Aiz, phẩm chất đánh bạc của anh Bốn Mắt đây đương nhiên là chúng tôi tin rồi, anh cứ nhanh đi đi, đừng để ra trong quần!”
Người đàn ông đầu húi cua lúc này mới không lên tiếng nữa, Phương Dạ thờ ơ lạnh nhạt, theo dõi mọi chuyện…
Người đàn ông đeo kính ôm bụng vội vàng rời đi, Phương Dạ nghênh ngang ngồi xuống, bốn người tiếp tục chơi mạt chược.
Sau khi một bộ bài lên tay, Phương Dạ vừa xây bài, một bên âm thầm quan sát.
Quan sát này không quan trọng, anh lập tức phát hiện ba người rõ ràng có vấn đề, bởi vì bọn họ thật sự có quá nhiều động tác nhỏ!
Quá đáng nhất chính là người đàn ông đầu húi cua cùng Nốt Ruồi Đen mượn cánh tay cùng bàn che chắn, thế mà lại lén lút đổi hai, ba lá bài, mà Địa Trung Hải còn vì bọn họ yểm hộ, hiển nhiên đều là cá mè một lứa.
Phương Dạ âm thầm hừ lạnh một tiếng, trách không được người đàn ông đeo kính nói mình thua không ít, gặp phải ba lão này, nếu đánh tiếp, chỉ sợ qu@n lót cũng phải thua sạch sẽ...
Anh bất động thanh sắc tiếp tục quan sát, lại phát hiện ba người làm trò không ít, chờ sờ đến vòng thứ tư bài, người đàn ông nốt ruồi đen đã hồ, hơn nữa còn là mười ba yêu đại hồ!
Người đàn ông nốt ruồi đen cười to nói: "Ha ha ha ha ha, xem ra hôm nay vận may quả thật không tệ, ngay cả mười ba yêu đại hồ khó làm nhất cũng hồ ra!”
Người đàn ông đầu húi cua giả vờ nói: "Mẹ, tôi rõ ràng cũng sẽ nghe bài ngay lập tức, coi như anh gặp may, đến đây, tiếp tục! ”
Ba người càng ngày càng hăng, tiếp tục thay phiên nhau hồ, mười phút sau, Phương Dạ lại thua thêm năm đế lợi thế.
Sau khi người đàn ông đeo kính kéo bụng trở về, trên khuôn mặt vốn có chút thoải mái nhất thời biến thành màu gan heo, anh ta cười khổ nói: "Người anh em à, tôi vốn còn muốn cậu giúp tôi đổi vận, kết quả thua càng thảm!”
Phương Dạ mỉm cười: "Đừng kết luận quá sớm, nói không chừng tôi thật đúng là giúp anh đổi vận. ”
Người đàn ông đeo kính nghi hoặc: "Ý cậu là sao? ”
Người đàn ông đầu húi cua cười nói: "Bốn mắt, ý của cậu ta là chờ sau khi anh tiếp nhận lại, có khả năng bài phong thoáng cái liền trở nên tốt hơn, ngón tay này không nhất định phải mở một cái hồ lớn đâu!”
"Đương nhiên ý tôi không phải vậy." Phương Dạ lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra: "Vừa rồi bài của tôi tuy rằng đánh không được tốt lắm, nhưng kỳ thật vẫn có chút thu hoạch, anh trai nhìn đi.”
Hắn mở một đoạn video đưa qua, người đàn ông đeo kính mặt đầy dấu chấm hỏi nhận lấy, chỉ thấy trên hình ảnh có hai bàn tay đang nhanh chóng hoán đổi mạt chược dưới gầm bàn, trong đó một tay còn có thể nhìn thấy hình xăm rõ ràng...
Cho dù là kẻ ngốc thì hiện tại cũng có thể biết mình là như thế nào một đường thua sạch, người đàn ông đeo kính lập tức vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Người đàn ông đầu húi cua cùng người đàn ông nốt ruồi đen mắng: "Tiên sư cả nhà chúng mày, bảo sao đều là chúng mày hồ, thì ra chúng mày dám ra loại ám chiêu này đến lừa tao?”
Hai người còn không biết mình bị bại lộ, tiếp tục giả ngu nói: "Bốn mắt, anh đi vệ sinh sẽ không làm hỏng đầu óc chứ, ai ra ám chiêu lừa anh?”
“Còn muốn phủ nhận đúng không, chúng mày tự mình xem!” Người đàn ông đeo kính đặt điện thoại lên mặt bàn, ba người cúi đầu nhìn, lập tức âm thầm kêu khổ.
Sơ suất rồi, thế mà lại bị người ta chụp lén toàn bộ, lần này chỉ sợ công dã tràng mà thôi!
Một bác gái vây xem sau khi xem video, lập tức trợn mắt nhìn ba người: "Thằng khốn, tôi nói chơi mạt chược luôn bị thua dưới tay các anh, thì ra ba người các anh đều lừa đảo!”
Dưới tiếng rống này, trong phòng mạt chược không ít người vây quanh, sau khi biết tường tạn vụ việc, một ít người nếm qua thiệt thòi lớn lập tức mắng chửi ba tên lừa đảo, người đàn ông đeo kính phẫn nộ thậm chí còn nói muốn gọi điện báo tuần tra.
Người đàn ông đầu húi cua thấy tình thế không ổn, lại rút ra một con dao rựa dài hai thước từ phía sau thắt lưng, sau đó chỉ vào người đàn ông đeo kính uy hiếp nói: "Anh báo tuần tra thử xem, ông đây nếu không đúng chỗ chặt tay anh xuống thì sẽ theo họ của anh!”
Sau khi nhìn thấy con dao rựa sáng loáng, tất cả mọi người đều hoảng sợ, người đàn ông đeo kính càng mềm nhũn chân, bởi vì thanh đao kia cách mũi anh ta cũng chỉ vài cm mà thôi!
Nếu đã xé rách da mặt, ba người cũng không có gì phải băn khoăn, người đàn ông có nuốt ruồi đen đồng thời cũng rút ra một thanh đao rựa, khuôn mặt anh ta lạnh như băng đi về phía Phương Dạ.
Anh ra vẻ bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối nói: "Anh... Anh muốn làm gì, đừng làm bậy, tuần tra sắp tới rồi! ”
“Mẹ kiếp, thằng khốn, hôm nay mày lại dám phá hỏng chuyện tốt của bọn tao, không để lại kỷ niệm cho mày là không được!” Người đàn ông có nốt ruồi đen cười lạnh nói: "Tự mình chọn đi, muốn tay trái hay là tay phải?”
Phương Dạ nghiêm trang nói: "Hai tay tôi đều muốn, nếu không thì chặt móng tay được không?”
“Không được!” Người đàn ông với nốt ruồi đen vẻ mặt tối sầm, vung đao chém về phía tay Phương Dạ!
A!
Một bác gái đứng gần đó lập tức che mặt thét chói tai, tựa hồ không đành lòng nhìn thấy thảm trạng máu bắn tung tóe ba thước.
Tay phải Phương Dạ lắc lư một chút, thanh đao sắp chém đến mình cũng đã đổi chủ rồi.
Người đàn ông có nốt ruồi đen nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng nói một câu “đậu má” thật lớn, một giây sau, cổ anh ta đã bị lưỡi dao lạnh như băng kề vào.
Không chỉ có thế, con dao rựa của người đàn ông đầu húi cua cũng nằm trên cổ anh ta...
Phương Dạ cười nhạt: "Đừng lộn xộn nha, nếu tay tôi khẽ run lên, chỉ sợ hai người đều phải đến bệnh viện ở một thời gian. ”
“Không dám động, không dám động!” Người đàn ông tóc húi cua và nốt ruồi đen nơm nớp lo sợ lắc đầu nói.
Địa Trung Hải biết gặp phải người mạnh, anh ta đành phải cầu xin tha thứ nói: "Người anh em à, việc này là chúng tôi sai rồi, cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ được không, chúng tôi đồng ý trả lại số tiền lừa đảo trước đó cho mọi người, thế nào?”
Mặt Phương Dạ không chút thay đổi, nói: "Việc này tôi không quyết được, phải xem ý kiến của mọi người. ”
Một bà già nói: "Nếu có thể trả lại tiền thì tất nhiên là tốt nhất, vậy thì tha cho bọn họ một lần đi.”
Người đàn ông đeo kính kêu lên: "Tôi cảm thấy vẫn nên báo cáo tuần tra coi như xong, những người này nhất định là phạm tội quen rồi, phải để cho pháp luật trừng phạt bọn họ!”
Những nạn nhân khác cũng mồm năm miệng mười nói: "Tôi cũng cảm thấy nên báo tuần tra mới có thể giải quyết vấn đề, bọn họ ngay cả đao cũng dám mang theo trên người, đúng là coi trời bằng vung!”