Tới ngay lập tức, hù ai vậy?
Dĩ nhiên Hồ Viễn sẽ không tin chuyện nhảm mà Phương Dạ nói.
Bích Thủy Thiên Nguyên là một trong rất nhiều khách sạn của nhà họ Tần, không đáng chú ý. Tần Yên Nhiên một năm cũng hiếm thấy tới xem xét được một lần, hơn nữa mỗi lần tới đều sẽ báo trước, không thể nào đột ngột qua đây được. Cho nên, Hồ Viễn có thể kết luận là đối phương đang nói dối.
Cha Lý hỏi: "Nhóc Dạ, vậy cô Tần thật sự đã đồng ý rồi?"
Phương Dạ an ủi: "Yên tâm đi chú Lý, con với cô ấy cũng được coi là bạn bè, chút chuyện này không thành vấn đề đâu."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Cha Lý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Con trai, vậy cứ bảo khách khứa di chuyển qua sảnh thương vụ chờ trước đã, cứ đứng mãi ở đây cũng không hay."
"Vâng, hình như sảnh thương vụ ở tầng hai, con lập tức dắt mọi người đi."
"Chờ đã." Hồ Viễn suýt chút đã bị bọn họ chọc tới bật cười, nói: "Ai nói mấy người có thể sử dụng sảnh thương vụ vậy?"
"Hồ tổng, không phải vừa nãy người anh em của tôi đã có nói rồi sao, cô Tần đã đồng ý rồi!" Lý Danh Dương nói: "Có rất nhiều khách mời đã lớn tuổi, thắt lưng với chân cẳng đều không được tốt, trước tiên hãy cho bọn họ có chỗ ngồi đã, rượu và thức ăn lên muộn một chút cũng không sao."
"Nhảm nhí, anh ta nói được là được à?" Hồ Viễn cười lạnh, nói: "Cuộc gọi vừa nãy diễn cũng đạt lắm, đáng tiếc không lừa được tôi đâu, đừng hòng thừa nước đục thả câu. Tiểu Liên, mau gọi toàn bộ bảo vệ tới mời hết đám người này ra ngoài, đã nghèo còn muốn dùng sảnh thương vụ? Tôi khinh, mấy người có mà nằm mơ đi!"
Nhìn thấy Hồ Viễn đã lộ ra bộ mặt thật, cha Lý lập tức nổi trận lôi đình, tức giận nói: "Cậu, cậu nói ai nghèo?"
"Đương nhiên là nói mấy người rồi, Bích Thủy Thiên Nguyên vốn không phải là nơi mà mấy người nên tới đâu."
Hồ Tiến đi tới với vẻ mặt hả hê, trong tay còn kéo theo Bàng Linh.
Vẻ mặt của Lý Danh Dương lạnh lại, mắng tới: "Họ Hồ kia, tôi sớm nên biết là hai anh em mấy người giở trò, đừng có mà quá đáng, cẩn thận quả báo đó!"
Hồ Tiến không quan tâm lắm, ngược lại còn phản đòn: "Quá đáng? Chẳng lẽ mấy người giữa ban ngày ban mặt lấp kín hết cả đường thì không quá đáng sao? Còn ép tôi nhận lỗi trước mặt mọi người, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?"
Phương Dạ cười lạnh, đáp: "Có bản lĩnh thì cậu khỏi xin lỗi đi."
"Họ Phương kia, tôi biết anh có tiền, tùy tiện đều có thể vung tiền ra đập chết tôi cũng được. Nhưng mà ở trong khách sạn này có tiền cũng vô dụng, bởi vì bàn về tài sản, khắp cả Hoa Hải cũng không có ai có thể vượt qua được nhà họ Tần!" Hồ Tiến đắc ý nói: "Nói thật cho mấy người biết, anh của tôi đã sắp lên chức tổng giám đốc rồi, khách sạn này sẽ do một mình anh tôi quyết định, ai tới cũng đều không dễ dàng sai khiến được."
Phương Dạ vui vẻ nói: "Dựa theo lời của cậu nói thì Tần Yên Nhiên tới cũng vô dụng rồi?"
Hồ Viễn cười lạnh đáp: "Đừng có hễ mở miệng là lấy cô Tần ra dọa tôi, đây là thành phố Bạch Thủy, không phải Hoa Hải. Nhân vật tầm cỡ như cô Tần sẽ không dễ dàng tới đây đâu, cho nên anh không cần lừa tôi."
Phương Dạ cố ý hỏi: "Nói như vậy, anh ở khách sạn này chính là một tay che trời rồi?"
"Đúng thì làm sao?"
"Vậy chuyện sảnh Tử Vi bị vỡ ống nước đó cũng là anh cố ý sắp đặt?"
"Lúc sáng anh đã bắt nạt em trai tôi, vậy dĩ nhiên tôi phải lấy lại danh dự cho nó." Hồ Viễn không ngừng cười lạnh: "Toàn bộ nước trong sảnh Tử Vi đều là do tôi sai người làm, chính là không muốn để mấy người thuận lợi hoàn thành buổi tiệc. Sao hả, nghe xong rồi có thấy tức không?"
"Mẹ nó, tao đánh chết thằng khốn kiếp nhà mày."
Nhìn thấy sắc mặt xấu xa của đối phương, cha Lý cởi giày ra muốn đánh người, đáng tiếc đã bị bảo vệ được gọi tới gấp nhìn thấy ngăn lại.
Hồ Viễn cười lớn: "Đuổi hết bọn họ ra ngoài, từ nay về sau liệt vào danh sách đen, không thể tiến vào cửa lớn của khách sạn một bước."
Các vị khách được mời phần lớn đều là người hiền lành, nhìn thấy cả đám bảo vệ như thế cũng lập tức sợ hãi, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Hồ Viễn nói: "Họ Phương kia, anh vẫn là nên tự mình đi ra ngoài đi, tránh để cho bảo vệ phải mời anh ra."
Tài lực của đối phương hùng hậu, anh ta vẫn có chút dè dặt, nói chuyện cũng không dám kiêu căng quá mức.
Phương Dạ cười nhạt: "Hồ tổng, anh thật sự không tin tôi quen biết Tần Yên Nhiên?"
"Phí lời, cô Tần người ta giàu có hơn anh gấp trăm lần, làm sao lại có thể quen biết anh?" Hồ Tiến nhịn không được nói tới: "Bảo vệ, đuổi hết bọn họ ra ngoài đi, không cần khách sáo."
Mặc dù không phải là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh, thế nhưng đám người bảo vệ đều biết Hồ Tiến là em trai ruột của Hồ tổng, cho nên cũng không dám thất lễ, nhanh chóng bao vây về phía Phương Dạ và Dương Lâm.
Còn đám người của cha Lý cũng đang bị xô đẩy ra ngoài, cả hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
"Chồng ơi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?" Nhan Đình Đình và mẹ Lý lúc này cũng chạy vào.
"Còn sao trăng gì nữa, bị đuổi ra ngoài đó." Hồ Tiến cười lạnh nói: "Người đẹp, trước kia tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, yêu cái loại nghèo túng như Lý Danh Dương đó không có kết quả tốt đâu, bây giờ hiệu nghiệm rồi thấy chưa."
"Tao cho mày nói nhảm này!" Lý Danh Dương vốn đang tức giận, đang muốn xắn tay áo lên đánh Hồ Tiến một trận, nhưng không ngờ Nhan Đình Đình đã xông lên đạp một cước vào bụng của người kia trước rồi.
Một cú đá mang đầy nỗi hận vung tới, sức mạnh dĩ nhiên là không hề nhẹ chút nào, Hồ Tiến lập tức bày ra vẻ mặt đau đớn, ôm bụng ngồi khuỵu xuống.
"Tôi cho anh nói chồng tôi này, cho anh nói chồng tôi này!" Nhan Đình Đình vẫn chưa hả giận, cầm lấy lẵng hoa phù dâu trên tay liên tục đập lên người Hồ Tiến.
Phương Dạ nhìn tới ngây ngốc, không ngờ một cô dâu thoạt nhìn nho nhã lịch sự như này lại còn có khía cạnh bùng cháy dữ dội khác, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng mà kiểu phụ nữ yêu ghét rõ ràng này, anh vẫn rất yêu thích.
Bàng Linh nhìn thấy chồng mình bị đánh làm sao còn nhịn được, lập tức kêu thêm đám bạn thân lên hỗ trợ. Tiểu Ngọc hô to một tiếng cũng vọt tới, hai bên đoàn phù dâu lại cứ thế mà xông lên.
Phụ nữ một khi đã hung ác lên thì đàn ông cũng chả là cái thá gì, cho nên nhóm phù rể đều chỉ có thể lựa chọn đứng ngoài cuộc chiến nhìn xem, hoàn toàn không chen vào được.
Đám người bảo vệ của khách sạn phải dùng sức của ba bò chín trâu, vất vả lắm mới tách hai nhóm người phụ nữ kia ra được.
Sức chiến đấu của nhóm người Nhan Đình Đình dĩ nhiên vẫn là mạnh hơn, ngoại trừ váy của Tiểu Ngọc bị rách tươm ra, những người khác vẫn coi như là toàn vẹn không chút tổn hại. Ngược lại nhóm của Bàng Linh thì gần như ai cũng tóc tai bù xù, áo cưới trên người cô dâu cũng trở nên rách rưới.
"Áo cưới của tôi, hu hu hu hu!" Bàng Linh khóc lớn, cái áo cưới mà cô ta bỏ ra gần mười vạn để sàng lọc tỉ mỉ đặt người may riêng, lại không ngờ chưa kịp đợi tiệc cưới diễn ra đã tan tành hết cả rồi.
Càng nghiêm trọng hơn là trên áo cưới lại còn xuất hiện vết máu loang lổ.
"Không xong rồi, vợ của tôi động thai, mau gọi cấp cứu!" Hồ Tiến sợ đến hồn lìa khỏi xác, đây chính là con của anh ta đó!
Bàng Linh: "Chồng à, em không sao, không cần gọi xe cấp cứu."
Hồ Tiến không giải thích gì, nói: "Đừng ngu ngốc nữa, lỡ như đứa bé có chuyện thì làm sao bây giờ?"
Trong đám người vây xem, có một người phụ nữ trung niên bước ra nói: "Tôi là bác sĩ khoa phụ sản, trước tiên để cho tôi khám một chút đã."
Hồ Tiến vô cùng mừng rỡ: "Làm phiền bác sĩ rồi!"
"Bảo vệ, bắt hết mấy cô ta, sau đó giao cho cảnh sát xử lý." Hồ Viễn rống to.
"Ai dám bắt vợ tôi?" Lý Danh Dương nóng lên, vội vã chạy tới trước chắn phía trước Nhan Đình Đình, còn Phương Dạ và đám phù rể cũng chắn ở trước mặt.
Ngay giữa lúc đám người bảo vệ đi qua chỗ bọn họ, một chiếc xe Laferrari màu đỏ rực bỗng ngừng lại trước cửa khách sạn.
Sau khi mở cửa xe, một cô gái thon thả đeo kính râm xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong chớp mắt, Hồ Viễn cũng đổ mồ hôi lạnh.