Siêu Cấp Thần Long

Chương 57: Hồng Vũ Nương



- Thiên Long chúng ta đi đâu vậy?

Trên đường phố Nộ Hải Thành hắn vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyệt Ảnh vừa thong dong hướng đỉnh núi cao phía sau đi tới khiến Tuyệt Ảnh khố hiểu.

- Chúng ta từ bên ngoài tới cũng nên chào hỏi người ta một chút chứ. Hắc hắc

Hắn vừa kéo tay nàng chạy vụt lên đỉnh núi vừa cười đê tiện, chẳng mấy chốc hại người đã đạp lên một mảnh rêu đá ở đỉnh núi.

- Các ngươi cũng nên ra ngoài chào hỏi nhau một tiếng đi chứ.

Hắn kéo Tuyệt Ảnh vào trong lòng, một tay nắm lấy eo nhỏ của nàng một tay phe phẩy chiếc phiến mới mua được làm ra một bộ dáng thanh lịch tài tuấn. Nhưng cặp tặc nhãn lại không chút đứng đắn mà quét lên người mỹ nữ bên cạnh khiến cho hình tượng của hắn không khác gì một công tử ca dẫn theo nha hoàn ra ngoài trộm tình.

- Tiểu tử mặc dù tu vi ngươi rất cao, đã Kết Đan Hậu Kì, lại còn có thể phát hiện ra bọn ta nhưng mà ta khuyên ngươi không nên quá cuồng vọng, ngoan ngoãn theo bọn ta đi.

Hắn vừa dứt lời từ trong rừng cây phía sau xuất hiện ba thân ảnh lăng không đi ra, cả ba người đều là ba lão đầu tử đầu tóc bạc trắng rối tung như khất cái. Nhưng cả ba người lại toát ra một cổ khí thế trầm trọng, vững chắc, mà lão đầu vừa nói chuyện cũng là một trong số ba người này, hơn nữa khí thế ẩn ẩn còn mạnh hơn hại người còn lại.

- Hừ ba tên Nguyên Anh Trung Kì mà cũng dám giương oai trước mặt ta sao?

Ngay khi uy áp Nguyên Anh kì của ba lão đầu kia đánh tới chỗ hắn thì một tiếng hừ lạnh từ trong miệng Tuyệt Ảnh phát ra đánh tan uy áp của cả ba, còn khiến mấy lão đầu này lảo đảo lùi về sau mấy bước mới ổn định được thân hình, cả ba người sắc mặt tái nhợt nhìn nhau và ai cũng nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Bên trong Nộ Hải Thành ba người họ chỉ với tu vi Nguyên Anh Trung Kì đã giống như thần tiên trên trời, cao cao tại thượng nhưng không ngờ được hôm nay cả ba người đồng loạt phóng thích uy áp lại bị một tiếng hừ của một tiểu cô nương”chân yếu tay mềm” làm cho chấn động thiếu chút thổ huyết. Điều này chứng minh tu vi của cô gái kia cao hơn hắn rất nhiều

- Tên kia ngươi muốn xem tới bao giờ đây?

Vốn ba lão đầu kia còn đang khiếp sợ vì tu vi của Tuyệt Ảnh chợt ngẩn người.

- Khanh khách không ngờ ngươi có thể phát hiện ra ta.

Một tiếng cười khanh khách như chuông bạc văng lên, ngay sau đó một bóng người từ phía sau lăng không bước ra. Đây là một nữ tử hồng y vô cùng xinh đẹp. Làn da tuyết trắng, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo như ngọc khắc, đôi mắt tràn ngập xuân tình cùng với thân thể thành thục như mận đào chín khiến cho người ta sinh ra vô hạn ý tưởng không lành mạnh.

- Hồng Vũ Nương?

Cả ba lão già trăm miệng một lời kinh hô.

- Hồng Vũ Nương? Tên nàng ta sao?

Hắn không nhịn được nghi hoặc nhìn sang ba lão đầu kia.

- Đúng vậy, nhưng đó không phải tên thật, bởi vì không ai biết rõ tên thật của nàng ta. Không ngờ ngươi che dấu đủ sâu a. Trân Bảo Các xem ra muốn nắm giữ Nộ Hải Thành không phải chuyện gì khó khăn.

- Uổng công tứ đại gia tộc minh tranh ám đấu bao nhiêu năm nay chỉ là trò cười.

Một lão đầu tu vi cao nhất trong đó lên tiếng cảm khái.

- Vũ Văn lão gia chủ người nghĩ sai cho Trân Bảo Các chúng ta rồi. Chúng ta không muốn độc chiếm bất cứ thành trì nào cả, Trân Bảo Các chỉ tập trung làm sinh ý không muốn tham gia tranh đấu.

- Hơn nữa thế lực của Trân Bảo Các chúng ta không phải các ngươi có thể hiểu rõ được, chỉ cần chúng ta muốn đừng nói một tòa Nộ Hải Thành, mười cái một lúc cũng có thể thấy được.

Hồng Vũ Nương mỉm cười mê hoặc hướng hắn nói, lời nói của nàng êm ái như tiên nhạc khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác thoải mái đến xương cốt cũng muốn mềm ra. Ba lão đầu của tam đại gia tộc cũng không nhịn được mà trong ánh mắt toát ra dị sắc. Nhưng mà tên háo sắc Thiên Long và Tuyệt Ảnh lại không hề có phản ứng.

Điều này khiến cho Tuyệt Ảnh cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác, hằng ngày nhìn quen dáng vẻ một con sắc Long của hắn không ngờ hôm nay trước mặt mỹ nữ như tiên thiên lại vô cùng mị nhân như vậy mà hắn lại không hề có chút phản ứng gì cả.

- Ngươi nên thu lại Mị thuật đi, lão tử bình sinh ghét nhất người dụng Mị công với ta.

Hắn nhìn Hồng Vũ Nương nhàn nhạt nói, trên mặt không dấu được vẻ chán ghét. Hắn cũng không rõ ràng cho lắm nhưng mà ngay khi cảm nhận trùng kích tinh thần lực từ Mị thuật của Hồng Vũ Nương đánh tới thì tận sâu trong linh hồn hắn không khỏi xuất hiện một cổ chán ghét không thể nói ra lời. Hơn nữa giống như là Mị thuật của nàng không hề có chút tác dụng gì với hắn cả, không chút tác dụng gì cả.

Nghe xong câu nói của hắn nàng không nhịn được mà nhíu mày đồng thời cũng thu hồi Mị thuật, mục đích lần này của nàng chủ yếu là tiếp cận vị thiếu niên bí ẩn này nhưng coi bộ không thành công rồi. Khiến nàng khó hiểu hơn là một tên tiểu tử Kết Đan kì lại có thể chống đỡ được Mị thuật mạnh mẽ của nàng. Xem ra lai lịch của hắn không phải đơn giản.

- Ngươi đến đây hẳn là không phải chỉ để xem chuyện vui chứ.

Hắn nhìn nàng lạnh nhạt nói, một tay vẫn nắm lấy chiếc eo nhỏ của Tuyệt Ảnh.

- Ta không đến xem chuyện vui mà chỉ đến vì ngươi.

Nàng cũng không có để ý mà khẽ vặn vẹo eo nhỏ bước lên hai bước nhìn thẳng vào hắn mỉm cười nhẹ giọng nói, nhưng lần này chỉ thuần túy là động tác của cơ thể không có chút Mị thuật nào nhưng cũng tỏa ra vô hạn phong tình.

- Vì ta sao? Không phải ngươi định lôi kéo ta chứ?

- Nếu có thể lôi kéo được ngươi thì quá tốt.

Nàng híp mắt cười giống như chuông bạc.

- Thực xin lỗi ta không có hứng thú.

Hắn cũng nhìn nàng mỉm cười sau đó phất ống tay ông mỹ nữ rời đi.

- Xuýt chút thì quên, ba lão gia hỏa các ngươi cố gắng tu luyện thêm đi, Nam Cung gia lão tổ hắn sắp đột phá Nguyên Anh Hậu Kì rối đó.

- Thật là một tên kì lạ.

Hồng Vũ Nương nhìn bóng lưng hắn rời khỏi khẽ lẩm bẩm sau đó cũng lăng không rời đi để lại ba lão đầu Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta ngốc tại chỗ.

Tác: Cuối cùng ta cũng độ kiếp xong, hôm nay lão Miêu chính thức quay lại a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.