Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 17: Đàn Ông Ra Ngoài Phải Biết Cách Bảo Vệ Bản Thân





Đen đủi vãi ra mà!
Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh phút chốc sửng sốt.
Hội viên Bạch kim là hội viên VIP nhất của khách sạn năm sao Long Thịnh!
Đồ ăn, chỗ ở miễn phí thì không nói làm gì nhưng còn được hưởng thêm dịch vụ đặc biệt của khách sạn, khiến khách hàng có được trải nghiệm như được làm thượng đế.
Bởi lẽ phí mỗi năm của hội viên Bạch kim đã lên tới 50 triệu, cao gấp mười một lần bình thường không chừng.
Phải biết là ở thành phố Bình An có chưa đến mười là hội viên Bạch kim.
Người có được thân phận như thế thì nhất định vô cùng giàu có, chắc chắn là một sếp lớn.
Mà Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh còn không được tính là hội viên bình thường thì hội viên Bạch kim quả là giấc mơ xa vời đối với họ.
Ngay lúc này Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh kinh ngạc không nói nên lời.
“Gì…gì cơ? Anh…anh ấy là hội viên Bạch kim?” Hồ Hiểu Đông lắp bắp nói.
“Không thể nào! Hội viên Bạch kim đi ăn sao có thể chỉ gọi mỗi phần salad lại còn uống nước lọc được?” Hồ Hiểu Đông liên tiếp đặt ra câu hỏi.
Nhân viên phục vụ khách sạn lắc đầu: “Cái này thì tôi không thể biết được, dù sao thì thân phận không sai đâu.

Ngoài ra tôi phải nhắc nhở hai người rằng vị khách hội viên Bạch kim này chỉ dùng nước lọc của Fiji, là loại nước lọc tinh khiết nhất trên thế giới.


Được rồi, hai người tiếp tục dùng bữa đi.”
Thứ nước lọc nhìn có vẻ bình thường kia lại tới từ Fiji – thành trì cuối cùng của thiên đường nhiệt đới.
Loại nước lọc này giàu SiO2, Ca và Mg, không có một chút chất ô nhiễm nào, cũng không có hợp chất nhân tạo, có lợi cho việc điều tiết sự trao đổi chất của cơ thể.
Hiệu quả có thần kỳ đến thế không thì không biết nhưng đây đích thực là loại nước đắt đỏ nhất trên thế giới rồi, một ly nước thôi cũng đủ đè bẹp một chai rượu vang mà cặp tình nhân kia đang uống.
Tam quan của Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh sụp đổ hoàn toàn.
Nếu không phải một người có đẳng cấp và tiền bạc, người ta sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu.

Đến cốc nước mà cũng là từ Fiji thì nguyên liệu của đĩa salad rau quả kia cũng phải tới từ đảo Nam Hải xa xôi không biết chừng.
Lúc này, nét mặt của Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh ngoài sự kinh ngạc còn có vài phần ngại ngùng.
Vốn định tỏ vẻ như dân thượng lưu, đến để giảm bớt áp lực cho công việc thường ngày, nhưng chẳng thể ngờ được lại đụng phải một sếp tổng giàu ngầm.
Mà bản thân lại chưa trải đời bao giờ, như con ếch trong miệng giếng đầy mặc cảm, hèn nhát, bất lực.
“Thế cậu có biết anh ta là sếp nào của thành phố Bình An không?” Hồ Hiểu Đông hoang mang hỏi.
“Tôi không biết.

Thành thật khuyên hai người một câu đừng nên thăm dò gì nữa.” Người phục vụ lắc đầu.
Chúng tôi không biết, chúng tôi cũng không dám hỏi.
Người phục vụ này rất có kinh nghiệm.

Chuyện gì mà ngoài tầm với của anh ta thì tuyệt đối không nên đào sâu, tránh rắc rối.
Toàn thành phố mới có mười hội viên Bạch kim.

Những người có địa vị thế này ở thành phố Bình An có thể hô mưa gọi gió, cứ ngưỡng mộ từ xa thôi là khôn ngoan nhất.
Thẩm Lãng, người đang ngồi ở bàn kế bên lặng lẽ uống nước, không hề quan tâm đến việc bên kia đang nói gì.
Người khác nghĩ rằng anh là hội viên Bạch kim thì không nên động vào, nhưng không biết rằng thân phận thực sự của anh thậm chí còn đáng sợ hơn.

Anh là ông chủ thực sự của khách sạn năm sao này.
Thẩm Lãng ăn sạch đồ ăn trong đĩa, không lãng phí bất cứ thứ gì.
Xong bữa thì anh cầm áo đi, tới khu vực suối nước nóng của khách sạn.
Vừa rồi dịch vụ của nhà hàng rất chu đáo và chất lượng nhân viên cũng tốt.


Không biết dịch vụ của khu vực suối nước nóng như thế nào đây.
Trong khu suối nước nóng, hơi nước bốc lên thành một màn sương mờ ảo.
Thẩm Lãng cởi đồ, để lộ cơ bắp rắn chắc và khỏe khoắn.

Thoạt nhìn cũng biết những đường gân trên cánh tay anh đã trải qua quá trình tập luyện với cường độ cao thế nào.

Cơ bụng đầy đặn và rõ ràng, đường cong của anh cũng thật hoàn mỹ.
Kiểu cơ bắp này không phải đi tập gym rồi kết hợp chế độ ăn uống mà có đâu.

Đây là nhờ luyện võ thực sự mà ra.
Suối nước nóng bên cạnh có phụ nữ, cả các bà cô lẫn những cô gái.
Khi họ thấy Thẩm Lãng bước chầm chậm vào bể nước suối nóng, đôi mắt không kiềm được mà chớp liên hồi, khe khẽ nuốt nước miếng.
Thẩm Lãng phát giác ra điều đó, anh nở nụ cười nhạt rồi mau chóng vào trong bồn suối nước nóng.
Vốn là trải nghiệm suối nước nóng của khách sạn, không định tỏ vẻ đẹp trai nhưng cơ thể của anh quá đẹp, cũng chẳng còn cách nào khác.
Dịch vụ trong khu vực suối nước nóng cũng tốt, dù không được chu đáo như nhà hàng, nhưng cũng có thể coi là ổn.
Ngâm một lúc xong, Thẩm Lãng ra khỏi bể nước suối nóng và ra khu vực nghỉ ngơi ngồi uống nước.
Với một thân hình cường tráng như anh thì không cần thiết phải ngâm suối nước nóng để khiến cơ thể đẹp hơn, vừa nãy chỉ là muốn trải nghiệm suối nước nóng trong khách sạn thế nào thôi.
“Miễn cưỡng cho người nhà họ Chu đạt tiêu chuẩn vậy.” Thẩm Lãng thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, hai cô gái xinh đẹp đang nghỉ ngơi bên cạnh anh liên tục nháy mắt với Thẩm Lãng, buộc anh phải mặc áo choàng tắm vào.
Đàn ông ra ngoài phải biết học cách tự bảo vệ bản thân.
Trước khi mở hội nghị của hội đồng quản trị, đây có thể xem như một chuyến du lịch riêng tư, anh không muốn quá công khai.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có những thành phần đến để gây nhiễu.
Một thanh niên mập mạp đang đi về phía Thẩm Lãng với vẻ hung dữ lắm, sợi dây chuyền vàng vừa thô kệch vừa to lớn trên cổ anh ta trông thật tức mắt.
“Tên kia, dám dụ dỗ cô gái của ông đây, chán sống rồi đúng không?” Thanh niên mập đó chỉ vào Thẩm Lãng, trừng mắt lên.
“Dụ dỗ? Con mắt nào của anh nhìn thấy là tôi dụ dỗ hả?” Vốn dĩ tâm trạng của Thẩm Lãng đang rất tốt nhưng kết cục thì đụng phải một kẻ thô lỗ như vậy.
“Dám mắng tao cơ á? Mày biết tao là ai không?” Tên mập này hung hăng giơ nắm đấm ra.
Thẩm Lãng trong phút chốc trở nên lạnh lùng và vung tay lên tát mạnh một cái.
“Bốp!”
Tên mập hộc rất nhiều máu mồm và hai hàm răng trắng đều giờ không còn đầy đặn nữa.
“Tôi không chỉ mắng anh đâu, tôi còn đánh anh nữa cơ!”
Thẩm Lãng muốn giữ bí mật thân phận nhưng cũng không vì thế mà anh để bất cứ ai sỉ nhục mình.

Càng là thứ không ra gì thì càng thích to mồm còn Thẩm Lãng đã động tay được thì tuyệt đối không nói nhiều.
Sau đó, anh lại dùng tay kẹp chặt cổ của tên mập, dùng hết sức mạnh của cánh tay cơ bắp đó siết lại.
Rắc, bộp!
Dây chuyền vàng của tên mập bị ép đến đứt ra.
Hành động này của Thẩm Lãng như muốn nói với tên mập rằng muốn bóp chết hắn dễ như ăn kẹo.
“Tao...dượng tao là ông chủ của Long Thịnh.

Mày đánh tao như thế này, mày sẽ không toàn thây để rời khỏi khách sạn này đâu!"
Tên mập nén cơn đau để nói ra thân phận.
“Còn...còn nữa, mày giật đứt sợi dây chuyền vàng của tao, sợi dây này trị giá 600 triệu, mày đền làm sao được!”
Cho tới giờ mà tên mập này vẫn không biết rằng dây chuyền không phải bị giật đứt mà bị phá vỡ bởi nội lực.
Thẩm Lãng cười lạnh một cái.
Chỉ là 600 triệu thôi mà, còn có thứ mà cậu Thẩm anh không đền nổi sao? Thứ anh đang đeo trên cổ tương đương với lợi nhuận cả một năm của Long Thịnh.
Chỉ có điều là thứ đồ này hiếm, rất nhiều người không biết đến nó.
Vả lại, ông chủ thật sự của Long Thịnh đang ở đây.

Làm đứt thì cũng đứt rồi, sao phải đền chứ?
“Haha, dượng của anh là Chu Chí Bang à?” Thẩm Lãng lạnh lùng cười.
“Sợ rồi chứ gì? Chu Chí Bang chính là dượng ruột của tao!” Tên mập nhếch mép cười đắc ý.
“Chu Chí Bang quả là không muốn làm việc yên ổn thì phải.

Cả con trai và cháu trai của đều thích gây chuyện, ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Mày câm miệng! Dượng tao là ông chủ ở đây, mày có tư cách gì mà gọi thẳng họ tên của ông ấy như thế?”
“Dượng của anh chỉ là người làm thuê thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.