Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 261: Lầu Vương





Thật vậy.

Khi Tề Như Tuyết về đến nhà, đã kể khổ với Tề Diêm Vương, xin ông cô làm chủ cho cô, điều tra rõ chuyện bên trong của Thẩm Lãng.

Mà Tề Diêm Vương hết sức coi trọng chuyện này.

Trước tiên có em trai ruột một gia đình lớn mất tích, sau có cháu trai Tề Hóa Vũ rơi vào hôn mê sâu.

Bây giờ đến cả cháu gái bảo bối cũng bị bắt nạt.

Chuyện này khiến Tề Diêm Vương cảm thấy ngoài ý muốn.

Đối với ông, nhà họ Tề nửa năm nay mà nói xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ.

Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này, xưa nay đều là nhà họ Tề ức hiếp người khác, nào có đạo lý người khác bắt nạt nhà họ Tề của ông.

“Nhà họ Tề ta từ khi nào phải chịu đựng nỗi oan này!”
Tề Diêm Vương chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa sổ sát đất văn phòng chủ tịch tập đoàn Tề thị.

Gương mặt ông lạnh lẽo tựa như sắt thép.

Cả người bị một luồng hơi thở lạnh lẽo âm trầm cay nghiệt bao trùm.

“Như Tuyết, cháu yên tâm đi, ông chắc chắn lấy lại công bằng cho cháu, dám chọc tới nhà họ Tề ông thì chỉ có một con đường chết.


Nhà họ Tề đã quyết định tra rõ, xin thề khiến tên đó phải trả cái giá đau đớn thê thảm này.


Vân Đỉnh Nhất Phẩm, biệt thự nhà họ Lý, đài quan sát trên sân thượng.

Trong tay Lý Hàn Lâm cầm một ấm trà tử sa linh lung tinh xảo, khẽ uống một hớp, tinh tế thưởng thức vị ngọt của trà mang đến.

Sau đó nói với cháu gái một bên: “Thư Yểu, Thẩm Lãng bên kia, trước tiên ta làm hòa một hồi, đừng vội hủy hôn.


“Ông, vì sao vậy?” Lý Thư Yểu không hiểu hỏi: “Lẽ nào vì phí bồi thường vi phạm hợp đồng là ba nghìn bốn trăm tỷ kia?”
“Ba nghìn bốn trăm tỷ phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhà họ Lý ta không phải không cho được, quan trọng là nhìn thái độ của nhà họ Vương, nếu lúc này nhà họ Vương vẫn chưa chủ động, sao ông có thể yên tâm gả cháu đi.

” Lý Hàn Lâm nói.

“Nhưng mà ông, Tử Văn đối xử rất tốt với cháu, cháu tin tưởng sau này anh ấy nhất định sẽ chịu đợi cháu, mà nhà họ Vương không nhắc tới chuyện này rất có thể là không nhận thức được, cũng có thể là không chịu gánh vác.


Lý Thư Yểu cho rằng người nhà họ Vương không phải giống như ông nghĩ, mà Vương Tử Văn càng không phải.

“Con bé ngốc, ông đã gợi ý nhiều lần, con hồ ly Vương Thanh Minh này sao lại không biết? Cứ theo lời ông mà làm, tạm thời đừng hủy hôn với Thẩm Lãng, ngoài ra cháu cố gắng giữ khoảng cách với Vương Tử Văn, nếu để cho thằng nhóc kia gạo nấu thành cơm, khó tránh nhà họ Lý ta thiệt thòi lớn.


Lý Hàn Lâm có lòng nhấn mạnh, bảo cháu gái trước khi kết hôn, đừng quá gần gũi với Vương Tử Văn.

Ông già này vô cùng tính toán, ông ta không thể tặng không cháu gái cho nhà họ Vương, cũng không phải người có tiền thì nhất định không để ý đến tiền, như kẻ già đời Lý Hàn Lâm này sẽ không chịu ăn một chút thiệt thòi nào.

Lý Thư Yểu đỏ mặt thẹn thùng nói: “Ông, ông biết mà, về việc kết hôn, cháu muốn giống như truyền thống, trước khi kết hôn cháu sẽ không vượt Lôi Trì một bước, nhưng Tử Văn cũng tuyệt đối không phải là loại ty tiện bỉ ổi kia, anh ấy khiêm tốn lễ phép, học vấn uyên thâm, gia giáo rất tốt, Thẩm Lãng không sánh nổi.


“Chuyện này ngược lại cũng đúng, Vương Tử Văn đúng là một người tài hiếm thấy, nhưng còn Vương Thanh Minh, không thể không phòng.


Tuy rằng Lý Hàn Lâm đang tức giận Vương Thanh Minh, nhưng vẫn trước sau như một yêu thích Vương Tử Văn.

Có thể nói thế này, trong lòng Lý Hàn Lâm, nếu Vương Tử Văn là rồng trên trời thì Thẩm Lãng chỉ là con trùng dưới đất.

Sau khi Lý Hàn Lâm và cháu gái nguôi giận, tiếp đến bấm số điện thoại của Thẩm Lãng.

Ông già này đúng là da mặt vô cùng dày, rõ ràng mấy ngày trước trên tiệc mừng thọ còn vô cùng không vui mà cãi nhau với Thẩm Lãng, hôm nay đã có mặt mũi gọi điện.

Kẻ già đời loại này, chỉ cần dính đến lợi ích của dòng họ, mặt mũi thực sự có thể dày tới nỗi dựng thành bức tường thành.

“Thẩm, thứ hai họp hằng năm của tập đoàn Lý thị, sẽ mời khách quý nặng ký đến đây, cháu là con rể tương lai của nhà họ Lý ông, cũng tới đây cùng vui vẻ một chút đi.


Lý Hàn Lâm mặt dày biến không thành có thừa nhận Thẩm Lãng là con rể nhà họ Lý.

“Ồ.

” Nói xong lời này, Thẩm Lãng đã quả quyết chấm dứt cuộc trò chuyện.

Nghe tiếng “bíp bíp bíp” truyền trong điện thoại, Lý Hàn Lâm tức giận đến nỗi xém chút quăng điện thoại.

“Dám cúp điện thoại ông! Thằng nhóc này đang sĩ diện sao? Đừng tưởng rằng ông thật sự muốn cho mày làm con rể nhà họ Lý ông, ông chỉ xem mày là công cụ hòa giải giữa ông và nhà họ Vương thôi.



Lý Hàn Lâm cho rằng ông ta gọi cho Thẩm Lãng là một loại ban ân lớn lao, mà hành vi không biết ơn của Thẩm Lãng đặc biệt ngu ngốc.

Thực ra Thẩm Lãng vốn không quan tâm có thể làm con rể nhà họ Lý hay không, chỉ là một dòng họ hạng hai, ai cho anh lá gan?
Còn cuộc họp hằng năm của nhà họ Lý, Thẩm Lãng nhất định sẽ đi, hơn nữa muốn tuyên bố một quyết định khiến cả thành phố khiếp sợ vào cùng ngày.

“Ông, ai chọc ông tức giận như vậy?” Lý Thư Yểu vừa hỏi vừa thêm nước vào trong ấm trà của Lý Hàn Lâm.

“Thứ nhà quê Thẩm Lãng kia.

” Lý Hàn Lâm tức đến xanh mặt, tay cầm ấm trà cũng run lên.

“Thực ra tâm tình của cậu ta ông có thể hiểu được, dù sao sẽ bị khinh thường rất nhiều ở tiệc mừng thọ, hơn nữa cũng vì nhà họ Lý chúng ta, cậu ta nhất định có thù hận rất sâu.

” Lý Thư Yểu nói.

“Đây là quy tắc của thế giới này, cậu ta không thể không chịu đựng sự đối đãi không công bằng, cá lớn nuốt cá bé, phép tắc rừng rậm, cậu ta yếu đuối nên vì thế mà bị người ta bắt nạt, nếu Thính Vũ Lâu không giải tán, nếu Vân sư phụ Vạn Sơn của cậu ta vẫn là hầu tước một phương, vậy cậu ta sẽ không suy bại tới mức này, thậm chí ngay cả khi cậu ta chủ động hủy hôn, những người khác cũng sẽ tin tưởng không hoài nghi.


Lý Hàn Lâm đặc biệt thực tế, bất kể tầng lớp giai cấp xã hội nào cũng không tránh khỏi phép tắc rừng rậm.

Không tin mà nhìn rượu trong chén, từng chén trước phải kính người có tiền.

“Ông, ông có hơi kinh doanh hóa đấy, cho nên cháu mới không muốn kết hôn với Thẩm Lãng, là bởi vì sở thích khác nhau, nếu như người bầu bạn cả đời của cháu không thể hiểu cháu, vậy sẽ là một loại giày vò đau khổ.

” Lý Thư Yểu nói.

“À, có lý, chẳng qua ông đây càng thực tế, vì duy trì sự phồn vinh và hưng thịnh của dòng họ, không thể không thực tế, được rồi, cháu đi làm đi.


Lý Hàn Lâm khẽ khoát tay một cái, ông ta muốn một mình yên tĩnh, sau đó lo liệu tiếp cuộc họp hằng năm của tập đoàn Lý thị.

Cũng không lâu, Lý Thư Yểu đã bị Vương Tử Văn gọi ra ngoài, hai người hẹn tới Thế Kỷ Hào Đình.

Dọc theo đường đi, trên mặt Lý Thư Yểu ngập tràn nụ cười hạnh phúc.

Cô chờ mong sau này có một tổ ấm của riêng mình với ngài Vương tao nhã và học thức uyên bác.

“Thư Yểu, chính là chỗ này, Thế Kỷ Hào Đình là một trong hai khu cực giàu của tỉnh thành, nơi này hoàn cảnh vô cùng tốt, sát núi cạnh sông, hơn nữa không gian còn lớn hơn Vân Đỉnh Nhất Phẩm.


Vương Tử Văn vừa xuống xe đã giải thích cho Lý Thư Yểu.

“Đúng đấy, Vân Đỉnh Nhất Phẩm nằm ở trung tâm thành phố, vị trí địa lý không thể chọn lựa, chỉ có hơi ồn ào, mà Thế Kỷ Hào Đình này khá yên tĩnh, em thích chỗ ở có tình thơ ý họa này, chúng ta có thể xây một khu vườn mà mình thích.

” Lý Thư Yểu mơ ước tới cuộc sống tốt đẹp sau này.

Sau đó khóe miệng Lý Thư Yểu khẽ mím, nở nụ cười dịu dàng như nước với Vương Tử Văn: “Tử Văn, anh quả nhiên là người hiểu em nhất.


Trong lòng Lý Thư Yểu vậy mà mở cờ trong bụng, có được tri kỷ này, đời này không còn hối tiếc.

“Anh phải mua thêm một căn phòng lớn ở đây nữa, còn có trang viên, xem như căn nhà sau khi chúng ta kết hôn, bây giờ chúng ta đi xem phòng đi, chọn lầu vương.

” Vương Tử Văn ôn tồn lễ độ nói.


Thực ra bây giờ Vương Tử Văn vốn không có tiền mua nhà của Thế Kỷ Hào Đình, còn nợ phỏng mông đây, anh ta như thế chỉ vì để lấy lòng Lý Thư Yểu mà thôi.

Anh ta rất hiểu tâm tư của phụ nữ, ngôi nhà ấm áp và cuộc sống ngọt ngào sau hôn nhau, đều là chuyện mà những phụ nữ mơ ước.

Anh ta chính là phải đề cao cảm giác này cho Lý Thư Yểu, để hai người sớm xảy ra quan hệ một chút, đợi gạo nấu thành cơm, anh ta liền chiếm quyền chủ động.

Lý Thư Yểu một lòng xem Vương Tử Văn là đối tượng ngưỡng mộ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, vốn không nhìn ra quân tử miệng nói năng lễ phép nhã nhặn bên cạnh lại âm u cỡ nào.

Hai người bước vào sảnh lớn trên tầng bán hàng của Thế Kỷ Hào Đình, đúng lúc gặp phải bạn thân Diêu Bích Liên của Lý Thư Yểu.

Lý Thư Yểu đã quen biết Diêu Bích Liên từ lúc tiểu học.

Diêu Bích Liên cũng là gái nhà giàu, gia cảnh sung túc, tuy rằng xí nghiệp của dòng họ ở tỉnh thành không xếp trong mười vị trí đầu, nhưng quanh năm cũng nằm trong khoảng vị trí mười lăm.

“Thư Yểu, tới mua nhà sao? Chị em tốt của tôi, có thể sau này chúng ta chính là hàng xóm.

” Diêu Bích Liên hài lòng nói.

“Đúng đấy, Bích Liên, hy vọng chúng ta có thể làm hàng xóm, qua cửa có thể thuận tiện hơn.

” Lý Thư Yểu khẽ mỉm cười.

“Tôi chọn trúng biệt thự số hai, tôi đề nghị cô mua số chín, đó là lầu vương của Thế Kỷ Hào Đình, vị trí tốt nhất, tôi mua biệt thự số chín tương đối khó, nhưng cô và Tử Văn tuyệt đối có khả năng giành được.


Không hổ là một trong tiểu khu xa hoa ngạo mạn nhất tỉnh thành, ngay cả gái nhà giàu Diêu Bích Liên đây cũng trực tiếp từ bỏ suy nghĩ đối với lầu vương.

Biệt thự số chín, giá bán một trăm triệu, xưng giá trên trời, không có gì quá đáng.

Lý Thư Yểu hiểu ý nở nụ cười, nhưng trong lòng Vương Tử Văn lạnh lẽo, thầm mắng Diêu Bích Liên lắm miệng.

Nhưng đúng lúc này, ba người lại nhìn thấy một người đâm đầu đi tới.

Chính là Thẩm Lãng.

Ba người nhìn thấy Thẩm Lãng, sắc mặt đều thay đổi.

Lý Thư Yểu và Vương Tử Văn còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Diêu Bích Liên một bên cười lạnh một tiếng.

“Á à.

Nhà quê này tới đây làm gì? Làm mất mặt ông Lý ở tiệc mừng thọ còn chưa đủ sao? Còn chủ động tới cửa chuốc lấy cực khổ!”
Diêu Bích Liên lập tức nhìn về phía Lý Thư Yểu hỏi: “Thư Yểu, con hàng này có phải lén lút theo dõi cô không? Kẻ bám dính như keo này nhất định phải cho anh ta một bài học.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.