Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 29: Đẹp Trai Có Tác Dụng Không





Còn nhớ năm năm trước, đại hội Trà xuân.
Cô giáo xinh đẹp Triệu Linh Xu dẫn anh tới núi La Phù, cùng truyền nhân của Trà Thánh, Lục Dực thưởng trà ở nơi cảnh đẹp.
Sáng sớm sẽ nhìn thấy mây khói lượn lờ ở dưới núi, đỉnh núi nhô lên như đứng giữa biển lớn, mây khói lượn lờ, ngọn núi sừng sững ở giữa như đang chuyển động.
Đó quả thật là một cảnh đẹp phi phàm, có thể so sánh với: mây lượn trên chín tầng trời.
Thưởng thức ở đây không phải là trà, mà chính là cảnh đẹp.
Lúc đó đóng đầy hai thùng nước vô căn, lúc về thì dùng máy bay trực thăng, bay về thủ đô nhà họ Thẩm.
Nước vô căn, cũng chính là nước sương đọng trên hoa cỏ trên núi La Phù.
Sương trên núi cao, không khí trong lành, tất cả nước vô căn được dùng để nấu trà, uống vào sẽ vô cùng ngon, nước đó cũng vô cùng tốt, không hề ô nhiễm chút nào.
Hơn nữa hoa cỏ, thảo dược trên núi, có tính ấm, dùng nước sương để nấu trà, như vậy sẽ khiến cho nhiệt thoát đi nhanh, có lợi cho sức khoẻ.
Cuộc sống xa xỉ của những người có tiền, những người bình thường khó mà nghĩ tới.
Thẩm Lãng không muốn khoe khoang điều gì, anh chỉ muốn nói: “Có tiền đúng là có thể làm tất cả những gì mình thích.”
“Đúng vậy! Anh nói đúng! Tôi đồng ý với quan điểm này!” Tống Từ đắc ý gật gù nói: “Ba tôi có một chiếc máy bay trực thăng, mỗi lần đến mùa hái trà cổ ở Điền Nam, ông đều lái trực thăng qua đó lấy trà.”

Thẩm Lãng cười nhạt, trước đây anh cũng từng có ba chiếc trực thăng ở nhà, rời nhà lâu như vậy anh cũng thấy hơi nhớ những lần lái máy bay, thả nước tiểu xuống bên dưới.
“Không cần tự ti, nếu anh chơi cổ phiếu, dựa vào năng lực của anh chắc chỉ hai chục năm nữa là có thể mua được chiếc trực thăng second-hand chơi chơi.”
Không biết Tống Từ đang an ủi hay đang châm chọc.
Đột nhiên Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn Tống Từ, cánh môi anh khẽ cong lên.
Gương mặt gầy gầy, đầy vẻ đẹp trai của anh bày ra một nụ cười cực kỳ anh tuấn.
“Thẩm Lãng tôi chơi cái gì cũng đều chơi đồ mới tinh, bao gồm cả phụ nữ!”
Lúc này Tống Từ đột nhiên bị Thẩm Lãng doạ cho một cú, trong phút chốc hai má cô bỗng ửng hồng, ngay cả tai cũng hồng lên.
“Anh nói cái gì đó! Uống xong chuyên trà đó tôi dẫn anh đi mua đồ!” Tống Từ lại bày ra dáng vẻ của một cô chủ nhà giàu.
Thẩm lãng khẽ lắc đầu, trong lòng anh thầm nghĩ, cô chủ nhà giàu cũng chỉ như vậy, đừng thấy cô ta kiêu ngạo như vậy, cuối cùng cô cũng bị trêu ghẹo.
Hai mươi phút sau, Thẩm Lãng và Tống Từ đã ra khỏi toà nhà Xuân Phong.
Đi qua một tiệm bán đồ hàng hiệu, chuyên bán đồ của Patek Philippe.
Tống Từ tung tăng đi vào trong tiệm, sau đó cô bắt đầu chọn những chiếc đồng hồ mà cô thích.
“Ôi đẹp quá, chị ơi, chị lấy cái đồng hồ kia xuống cho em xem với!” Tống Từ nhìn chị nhân viên sau đó vui vẻ nói.
Cô chủ nhà họ Tống thích cảm giác mua sắm, nhất là khi mua những đồ xa xỉ, nhìn vừa ý một cái là cô sẽ mua ngay.
Lần này cũng vậy, không qua bao lâu, chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe trị giá 150 triệu đã bị cô mua đứt.
Cửa hàng rất hoan nghênh những vị khác sộp như vậy, nhân viên trong cửa hàng ai cũng vui mừng.
Thẩm Lãng thì ngược lại, anh rất bình thường.
Những đồ có quý hơn nữa, cũng không quý bằng thứ đồ anh đang đeo trên cổ.
Đương nhiên Thẩm Lãng có thể mua chiếc đồng hồ đó để xem giờ, như vậy anh không cần phải moi điện thoại ra xem.
Ngay đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc toàn đồ hiệu bỗng xuất hiện.
Những người nhân viên đột nhiên vây quanh anh ta như nhìn vật quý.
“Chào cậu Đỗ, cậu Đỗ đến rồi à!”
“Chào buổi tối cậu Đỗ, hoan nghênh cậu đến cửa hàng!”
“Hoan nghênh cậu Đỗ đến cửa hàng, mấy ngày nay chúng tôi nhớ đến cậu mãi!”
Chỉ nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đó không hề quan tâm đến những người nhân viên hót líu lo xung quanh mà anh ta chỉ đi thẳng đến chỗ của Tống Từ.
“Cô Tống, trùng hợp ghê đấy, không ngờ có thể gặp được cô ở cửa hàng này.


Không biết cô có nể mặt đi bar uống vài ly với tôi không?”
“Đỗ Thiên Lượng, anh còn có mặt mũi đến à?” Tống Từ ngẩng đầu lên nhìn người kia, lửa giận của cô bắt đầu bùng lên.
“Chậc, chậc, sao thế thế, sao cô Tống lại nổi giận vậy!” Người kia vừa cười vừa hỏi.
“Anh còn có mặt mũi để nói à, anh trai của anh Đỗ Thiên Minh bán hàng giả cho ông của tôi, hại ông tôi hơn mất ba trăm triệu.

Muốn chơi xấu nhà họ Tống à, đi chết đi!” Tống Từ tức giận nói.
Đỗ Thiên Lượng là em trai ruột của Đỗ Thiên Minh, hai người đều là con trai của đại gia Đỗ Hoài Nhân.
Nhà họ Tống và nhà họ Đỗ cũng có chút tình cảm qua lại, Đỗ Thiên Lượng gặp Tống Từ vài lần liền thích Tống Từ, muốn ôm ấp cô trong vòng tay.
“Đấy là việc của anh tôi, không liên quan gì tới tôi.

Cô Tống, cô không thể đánh đồng tôi với anh trai được!” Đỗ Thiên Lượng cố tìm cớ.
“Anh trai anh còn dám dở trò với ông tôi, anh thấy tôi còn tin anh không?” Tống Từ căn môi, có vẻ như cô rất tức giận.
“Cô Tống, tôi phải nói sao đây thì cô mới chịu tin tôi chứ? Tôi thật sự không biết anh trai tôi dám đi lừa ông Tống.

Tôi là tôi, anh ấy là anh ấy, cô đừng để ý.”
“Không để ý? Bây giờ tôi nhìn thấy người nhà họ Đỗ các người đều thấy buồn nôn như nhau!”
“Vậy tôi mời cô uống rượu, đề bù cho cô được không? Như vậy chắc được rồi chứ.”
“Không cần, hôm nay tôi còn có việc, không muốn uống rượu!” Tống Từ từ chối thẳng.
“Ồ? Đi với anh ta à? Anh ta là ai?” Đỗ Thiên Lượng quay mặt về phía Thẩm Lãng, vẻ mặt anh ta tỏ ra độc ác.
Vẻ mặt đó giống y hệt như gặp phải tình địch.
“Anh ta là ai thì có liên quan gì tới anh, hôm nay tôi không đi uống với anh, chuyện của tôi anh không quản được đâu!” Tống Từ tiếp tục từ chối thẳng.
Đỗ Thiên Lượng không tức giận với Tống Từ, mà quay ra nói với Thẩm Lãng: “Thằng nhóc, mày có tư cách gì để cướp người con gái của tao?”
“Hừm, con chó nịnh chủ này, mày thì có tư cách gì để nói chuyện với tao?” Thẩm Lãng cười lạnh.
Đỗ Thiên Lượng đối xử với Tống Từ có gì là không giống con chó nịnh nọt chủ đâu cơ chứ, không dám đắc tội với Tống Từ, mà chỉ dám bắt nạt một người nhìn có vẻ yếu thế hơn là Thẩm Lãng.
“Mày biết mày đang nói chuyện với ai không? Mày dám nói ông đây là con chó nịnh chủ à? Mày có biết Đỗ Thiên Lượng tao ở thành phố Bình An này có vị thế như thế nào không, có khi doạ mày chết khiếp đó!”

“Con tôm con tép thôi, xa nhìn như con hổ, gần nhìn như con sâu, đó chính là nói đám con cái nhà giàu ở thành phố Bình An này.” Thẩm Lãng không sợ hãi chút nào.
Tống Từ nghe xong lời nói đó, cảm thấy ngoài dự liệu của mình.
Cô không ngờ rằng Thẩm Lãng lại nói như vậy.
Ba của Đỗ Thiên Lượng cũng là ông chủ lớn ở thành phố Bình An, thực lực rất lớn, ở thành phố Bình An này ông ta cũng phải xếp hàng đầu.
Thẩm Lãng chọc tức Đỗ Thiên Lượng như vậy không lẽ anh không sơ anh ta báo thù à?
Tống Từ nghĩ đến đây.
Tống Từ không hề sợ Đỗ Thiên Lượng, nhưng cô cảm thấy Thẩm Lãng thì không như thế.

Anh vừa không có tiềm lực về tài chính, vừa không có địa vị xã hội, anh thực sự không thể đối đầu nổi với Đỗ Thiên Lượng.
Nhưng Thẩm Lãng lại khiến cô có chút hiếu kỳ.
“Tuy ông nội hơi nói quá lên về thực lực của anh trai này, nhưng đứng dậy nhìn cũng đẹp trai phết nhỉ!”
Lúc này, Đỗ Thiên Lượng thực sự trở nên tức giận.
Mặt anh ta trầm xuống như bị úng nước, nếu không có Tống Từ ở đây, chắc anh ta đã gọi người đến đánh rồi.
“Cô Tống, sao cô lại đi cùng loại người bần hàn như thế này? Cô xem toàn thên của anh ta kìa, ngay cả đồ hiệu cũng không có, nghèo quá thể đấy.

Sao gu của cô có thể thấp đấn như thế được chứ?”
Tống Từ bị Đỗ Thiên Lượng nói như vậy, cô không hài lòng lắm nhưng cảm xúc của cô đột nhiên lại trở nên phức tạp hơn.
Cũng đúng, cô đường đường là cô chủ của nhà họ Tống, sao cô có thể đi dạo phố cùng một người bình thường, không tên không tuổi.
Sao gu của Tống Từ cô lại trở nên thấp đến như vậy?
Lúc ấy Tống Từ rơi vào mớ hoài nghi của chính mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.