Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 316: Tôi Muốn Gả Cho Anh Ấy!





Sao lại không liên quan.

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy trị giá hơn bảy tỷ này là Thẩm Lãng tặng cho đấy!
Lâm Manh Manh quá không hiểu chuyện mà!
Cho dù không phải do Thẩm Lãng tặng thì cũng không nên có thái độ như thế với với bạn trai của chị họ mình được.

"Lâm Manh Manh, anh đã hứa với chị em là phải lo cho em.

" Thẩm Lãng nói.

"Hơ hơ.

" Lâm Manh Manh đáp lại bằng một cái cười lạnh.

Thẩm Lãng có chút lạnh lòng.

Từ đầu chí cuối, anh đều vì nể mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà quyết tâm coi Lâm Manh Manh như em gái mình.

Nếu không có quan hệ như thế với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Lâm Manh Manh vốn không thể nhận được quà từ một người có biệt danh công tử tàn độc như anh sau một ngày quen biết.

Đám người Tôn Dã, Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh, Hoàng Lộ đều đang nghi hoặc rốt cuộc ai là người tặng cho Lâm Manh Manh món quà quý giá như vậy.

"Manh Manh, chúc mừng cậu có thể tìm được một người bạn trai giàu có như vậy.

" Thái độ của Hứa Tịnh đột nhiên trở nên mềm dịu, trên mặt mang theo nụ cười.

"Đúng đó Manh Manh, cậu đúng là quá hạnh phúc mà, có một người bạn trai ra tay hào phóng như thế, sau này chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.


" Chúc Dương Dương cũng thay đổi thái độ châm chọc ban nãy.

Ngay cả hai người "người thành công" như Tôn Dã lẫn Hoàng Lộ cũng lũ lượt bày tỏ thái độ chúc mừng Lâm Manh Manh.

Mấy người này đột nhiên bày tỏ thái độ tốt, rất rõ ràng là họ vì họ đoán rằng Lâm Manh Manh đang qua lại mới một người bạn trai gia tài hùng hậu.

Thậm chí còn giàu hơn cả Tôn Dã nữa, địa vị đẳng cấp cũng trên cả Hoàng Lộ.

Dù sao thì gương mặt Lâm Manh Manh cũng xinh đẹp, suy nghĩ cũng khá đơn thuần, hơn nữa nghe nói vẫn còn giữ được tấm thân trong sạch, những phú nhị đại thường thích kiểu này.

Mà Lâm Manh Manh đối mặt với những người xu nịnh và nịnh bợ, thật sự có chút lâng lâng.

"Anh ấy… anh ấy vẫn chưa được xem là bạn trai tớ, tớ và anh ấy cũng chỉ mới quen mấy hôm, nhưng anh ấy thật sự… rất tốt với tớ…"
Nghe đến đây, Thẩm Lãng cảm thấy mơ hồ!
Ông đây có quan hệ gì với cô? Bạn trai?
Cái gì với cái gì vậy trời?
Ngay sau đó, Thẩm Lãng ý thức được, người trong lời nói của Lâm Manh Manh chắc không phải là anh.

Nhưng chiếc vòng ngọc này, đích thực là anh tặng cho Lâm Manh Manh, mà không phải người trong lời nói của Lâm Manh Manh.

Là hiểu lầm trùng hợp!
Nhưng quà Thẩm Lãng tặng cho Lâm Manh Manh chỉ là để bù đắp cho Lâm Manh Manh thôi chứ không phải muốn được Lâm Manh Manh báo đáp.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Lãng vẫn không tìm ra được sự thật.

Chỉ là chiếc vòng ngọc hơn bảy tỷ thôi, cứ coi như là tặng đi.

Đúng lúc này, tivi màn hình lớn trong phòng bao sang trọng đang chiếu một chương trình về đồ sưu tầm của địa phương.

Mà chuyên mục tập này có liên quan đến rượu cổ.

Mọi người vốn không có tâm trạng quan tâm, nhưng khi chuyên gia chỉ vào một chai rượu Mao Đài vẫn có bị thu hút nhìn qua.

Trương Lan nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, chỉ vào rượu Mao Đài trên đó: "Mau nhìn xem! Chuyên gia nói bình rượu Mao Đài này trị giá khoảng ba trăm bốn mươi triệu!"
"M*! Người có tiền oách thật, bỏ ba trăm bốn mươi triệu ra mua một chai rượu, đúng xa xỉ quá mà!" Tôn Dã cảm khái nói.

"Rượu này, trông quen mắt thế, thật sự quá giống với hai chai trên bàn mà!" Hoàng Lộ nhíu mày nghi ngờ
"Đúng là giống quá đi mất, chính xác là giống ý như đúc vậy!" Chúc Dương Dương ngạc nhiên thốt lên.

Khi Lâm Manh Manh trông thấy cảnh này cũng có chút không thể tin vào mắt mình, hai chai rượu có nhãn hiệu y như nhau, đều cùng dính bùn đất.

"Chẳng lẽ hai chai rượu Thẩm Lãng mang đến thật sự là rượu Mao Đài ba mươi năm sao?" Trong lòng Lâm Manh Manh thầm nghi hoặc: "Anh ấy thật sự nỡ sao?"
Lúc này, đã có người bắt đầu hối hận rồi.

Bạn trai của ba cô gái Hứa Tịnh, Chúc Dương Dương, Trương Lan đều dán hai mắt nhìn chằm chằm vào hai chai rượu Mao Đài trên bàn.

Đàn ông đều có tình cảm đặc biệt với rượu, nếu như thật sự là rượu cổ trị giá ba trăm bốn mươi triệu một chai, thế thì đúng là sự tồn tại như quỳnh tương ngọc lộ mà!
Mà Thẩm Lãng vẫn tiếp tục tự rót tự uống.

Rượu cổ đi vào cổ họng, vừa thuần túy vừa thơm, thấy biểu cảm hưởng thụ của Thẩm Lãng, bọn người Tôn Dã ngơ người bất động.

Mà đúng lúc này, Hứa Tịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình tivi lại đặc biệt có ý kiến phản đối: "Chắc chắn là giả đấy! Một chai rượu Mao Đài thật ba trăm bốn mươi triệu một chai, được xem như đồ sưu tầm, sao anh ta có thể nỡ lòng mang đến uống được, đừng quên là thân phận của anh ta chỉ là một tài xế mà thôi!"
Mọi người nghe lời chất vấn của Hứa Tịnh, nhất thời cũng chưa xác định rõ.


Rượu này, rốt cuộc có phải là rượu Mai Đài ba mươi năm không vậy?
"Không sai, rượu này là giả đó.

"
Thẩm Lãng cười nhạt, vừa nói lại vừa đổ rượu đầy ly.

Hương rượu bay lên xộc vào cánh mũi.

Chắc là phụ nữ không quá hiểu về rượu nhưng đàn ông thường thấy rượu gần như hoàn toàn có thể ngửi được.

Trước đó Tôn Dã không chắc chắn nhưng đến gần ngửi được mùi rượu thì cơ bản có thể chắc chắn là chai rượu này không tệ, mặc dù không thể chắc rằng đây là rượu Mao Đài, nhưng hương rượu này đúng là làm say lòng người.

"Anh Lãng, tôi có thể thử một ngụm không?" Tôn Dã không nhịn được hỏi.

Tôn Dã cảm thấy mặc kệ là rượu thật hay rượu giả, thử một ngụm là biết ngay mà.

"Không được.

" Thẩm Lãng rất quả đoán lắc đầu từ chối.

Lúc nãy mời anh uống, anh không cũng thôi đi, đã thế còn mở lời chê bai, bây giờ anh muốn uống, một ngụm tôi cũng không cho!
Thật sự nghĩ không đây không dễ nóng hả?
"Anh Lãng, rượu ngon nên cùng hưởng thụ chứ, không thể giấu riêng được đâu.

" Tôn Dã nói.

"Rượu giả hại cơ thể, thôi thì anh đừng uống làm gì.

" Thẩm Lãng cười lạnh.

"Tôi…"
Tôn Dã cũng không tiện phản bác, dù sao ban nãy mấy người bọn họ có thành kiến với rượu Thẩm Lãng mang đến, thậm chí còn nói lời châm chọc.

Nếu còn kiên quyết đòi nữa thì không phải là đang tự tát vào mặt mình sao.

Lâm Manh Manh ở bên cạnh trái lại lại có ý kiến với Thẩm Lãng.

"Tôn Dã đã xin anh rồi, anh cứ để anh ấy uống đi, anh mang đến không phải là để cho chúng ta uống sao? Hơn nữa đây cũng không phải rượu Mao Đài thật, uống một ngụm làm anh mất một miếng thịt hả?"
Lâm Manh Manh cảm thấy Thẩm Lãng nhỏ nhen, khiến cô khó xử trước mặt bạn bè.

Thẩm Lãng đã quyết định rồi thì không thể thay đổi!
Chuyện này không liên quan đến chuyện có nhỏ mọn hay không, cũng đừng đi khuyên người khác rộng lượng.

"Anh ta xin anh là anh nhất định phải cho à? Ban nãy anh mời mấy người uống nhưng chỉ nhận lại được sự chê bai thì bây giờ anh có quyền từ chối!"
Thẩm Lãng trực tiếp trả lời như thế với Lâm Manh Manh.

"Con người anh sao lại thế chứ? Họ là bạn học và bạn của tôi, dù anh có không nể mặt họ thì cũng phải nể mặt tôi chứ!" Lâm Manh Manh không vui nhíu mày.

"
"Anh không nể mặt em à? Vậy em có cho anh chút mặt mũi nào chưa?"
Có thể nói, mặt mũi của Lâm Manh Manh, đều do Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho cả đấy.

Nếu không có Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tưởng là có thể nhận được vòng phỉ thúy bảy tỷ đấy à? Đừng có mơ nữa!
"Anh! Thật sự không nói lý lẽ mà!"
Lâm Manh Manh giận rồi, gương mặt xinh đẹp phồng lên, hầm hầm trừng mắt với Thẩm Lãng.


Nhưng Thẩm Lãng dùng hành động thực tế để nói với mọi người, ông đây không có tiện như vậy! Không thể để các người muốn sao thì là vậy!
Lâm Manh Manh cảm thấy mình rất uất ức, Thẩm Lãng rõ ràng vẫn chưa chính thức trở thành anh rể cô, có tư cách gì dạy dỗ cô chứ?
Lấy cớ đi vệ sinh mà Lâm Manh Manh trốn trong nhà vệ sinh, tâm trạng buồn bực, bực bội không chịu được.

Vì để tìm người thổ lộ hết nỗi lòng, cô bắt đầu trò chuyện với người tri âm ấy.

"Manh Manh, tôi muốn nói cho cô nghe một tin này, tôi dự định để cô đến tập đoàn Phi Vũ làm việc, cô có muốn đến không?"
Trước đây người này có nói muốn tặng một món quà cho Lâm Manh Manh, mà món quà này thật ra chính là một công việc.

Anh ta thông qua trò chuyện biết được Lâm Manh Manh vẫn chưa tìm được công việc khiến mình hài lòng, rất phiền não với chuyện này, cho nên đây mới là món quà anh ta muốn tặng cho Lâm Manh Manh, mà không phải chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia.

"Anh… anh nghiêm túc đấy chứ?" Lâm Manh Manh được sủng nhiều quá đâm ra có chút sợ hãi.

"Đương nhiên rồi, tôi đang làm việc ở tập đoàn Phi Vũ, hơn nữa cũng có quyền, có thể sắp xếp cho cô làm chức vụ quan trọng.

" Người tri âm nói.

"Anh… sao anh phải tốt với tôi như thế, tôi… tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa.

" Lâm Manh Manh vô cùng kích động, nói với giọng đầy nghẹn ngào.

"Chúng ta rất nhanh sẽ được gặp nhau thôi, hy vọng có thể ra khỏi đường dây mạng, trở thành bạn trong thực tế.

"
"Cảm ơn anh, anh tốt thật đấy.

"
Cô bị đối phương làm cảm động đến gục ngã, thậm chí cả người kích động đến phát run, thậm chí không dám tin, cứ như là ảo giác vậy!
Năm phút sau, Lâm Manh Manh ra khỏi nhà vệ sinh, chạy nhảy tung tăng rảo bước chân nhỏ nhanh nhẹ.

Dáng vẻ này như hai người khác với dáng vẻ uất ức ban nãy.

Đúng lúc này, có người gõ cửa bước vào.

"Tôi là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Phi Vũ, Đổng Khiết Nhiên, cho hỏi ai là cô Lâm Manh Manh? Cô cần ký vào hợp đồng này, sau đó ngày mai lập tức có thể vào làm ở tập đoàn Phi Vũ.

"
Lâm Manh Manh hoàn toàn mơ hồ luôn rồi.

Nhanh thế sao? Lúc nãy vừa mới nói thôi mà giờ người của bộ phận nhân sự đã đến rồi, hơn nữa còn là quản lý bộ phận nữa!
Người kia có chức vụ gì ở tập đoàn Phi Vũ mới có thể có quyền lực lớn đến vậy thế?
Cảm giác bị hạnh phúc đập trúng này khiến cô có chút lơ lửng trên mây.

"Anh ấy, đúng là quá tốt với tôi mà, tôi muốn gả cho anh ấy!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.