Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 35





"Là ai vậy? Miễn là tôi có thể giữ lại được đôi mắt này, tất nhiên là sẽ có một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, thậm chí là bằng bất cứ giá nào!" Ông chủ Đỗ kích động nói.

"Người này ấy à, có lẽ anh ta chỉ chắc chắn được 70%, tất nhiên là phải đi hỏi anh ta đã rồi mới rút ra kết luận được." Triệu Thiết Sơn nói.

Thế nhưng, Diệp Lâm Phong lại lắc đầu nặng nề, chất vấn lại Triệu Thiết Sơn.

"Không thể nào! Ở thành phố Bình An này, cuộc giải phẫu mà Diệp Lâm Phong tôi không chắc chắn, thì những người khác không thể nào mà làm được!"
"Anh ta là trường hợp đặc biệt." Triệu Thiết Sơn nghiêm túc đáp lời.

Diệp Lâm Phong nghi hoặc nhìn về phía Triệu Thiết Sơn, không đoán ra nổi rốt cuộc trong lòng Triệu Thiết Sơn đang nghĩ điều gì.

"Chẳng lẽ họ Triệu này đang cố ý hạ bệ mình? Mình là chuyên gia giải phẫu lâm sàng có thẩm quyền nhất được công nhận nhất ở thành phố Bình An này cơ mà.

Đôi mắt của Đỗ Bình Minh rất khó giữ nổi.

Bây giờ Triệu Thiết Sơn lại nói có người có thể nắm chắc 70% thành công, rõ ràng là đang cố ý khiến cho mình lúng túng đây mà.

Không lẽ ông ta lo sau này mình sẽ tạo uy hiếp đến cái ghế viện trưởng của ông ta?"
Diệp Lâm Phong suy nghĩ miên man.

Chứng vọng tưởng bị hại nghiêm trọng lắm rồi.


Bây giờ Triệu Thiết Sơn quen biết Thẩm Lãng thì ông ta chẳng sợ gì sự uy hiếp của Diệp Lâm Phong cả, rồi ông ta chắc chắn sẽ nâng đỡ Thẩm Lãng nhiều hơn trong tương lai, tốc độ thăng tiến của cậu ta có thể sánh ngang với tên lửa, để cho Thẩm Lãng tiếp nhận vị trí của ông ta.

Nhưng mà, Triệu Thiết Sơn suy nghĩ nhiều rồi.

Thẩm Lãng sẽ không ở lại bệnh viện để nhậm chức.

Đã miễn cưỡng tiếp nhận chức đạo sư của viện nghiên cứu rồi, làm sao còn muốn bận tâm đi quản lý bệnh viện nữa chứ.

Gia sản ngàn tỷ vẫn còn đang chờ hắn về kế thừa kia kìa.

"Viện trưởng Triệu, người đó đâu? Tại sao tôi lại chưa từng nghe nói bệnh viện chúng ta có nhân vật này nhỉ?" Diệp Lâm Phong chất vấn.

Đương nhiên Triệu Thiết Sơn sẽ không cho Diệp Lâm Phong sắc mặt tốt, ông cười khẩy: "Chủ nhiệm Diệp à, ông chưa từng nghe nói qua cũng phải thôi.

Vị cao nhân này không thích khoe khoang.

Tôi dám khẳng định rằng, trong mười năm tới, chắc chắn anh ta sẽ trở thành nhân vật nổi danh trong ngành y học của thành phố Bình An, thậm chí là của toàn tỉnh!"
Mười năm? Ha hả, chỉ cần Thẩm Lãng đồng ý, mười ngày cũng có thể nổi danh.

"Lời này viện trưởng Triệu nói hơi quá rồi, cho dù là thiên tài, cũng có khả năng trở thành Thương Trọng Vĩnh.

Huống chi tôi còn chưa từng gặp người này, mấy cân mấy lượng còn chẳng biết!" Diệp Lâm Phong không phục.

Ông chủ Đỗ đứng bên cạnh sốt ruột, giận dữ hét lên: "Được rồi đó! Hai vị làm ơn nhanh lên đi, mau mời vị cao nhân đó đến đây đi.

Chậm trễ bệnh tình của tôi, thì sau này bệnh viện các người đừng hòng mơ tưởng tôi quyên góp trang thiết bị y tế gì cho nữa!"
Sở dĩ ông chủ Đỗ dám ngông cuồng như vậy, chủ yếu là vì mỗi năm ông đều quyên tặng trang thiết bị y tế cho bệnh viện, mà bệnh viện cũng có thể quảng cáo luôn cho Đỗ gia, đôi bên cùng có lợi.

Chi phí cho thiết bị y tế hàng năm cũng rất đắt đỏ, bởi vậy ông chủ Đỗ cũng giống như một vị đại kim chủ rồi.

Diệp Lâm Phong chờ xem Triệu Thiết Sơn bị chê cười.

Ông không tin ở cái thành phố Bình An này còn có người có y thuật cao minh hơn ông.

Một phút sau, Thẩm Lãng nhận được cuộc điện thoại của Triệu Thiết Sơn, nhờ anh giúp đỡ.

"Thì ra là như vậy.

Để tôi qua đó một chuyến vậy." Thẩm Lãng đồng ý.

Mặc dù mối quan hệ giữa hắn với Triệu Thiết Sơn không mấy thân thiết, nhưng ít ra lão già này làm việc rất tốt, cứ tạm thời đến xem sao.


Vừa đến nơi, Triệu Thiết Sơn đã chạy ra đón hắn.
"Tiểu Thẩm à, cậu xem xem, vị này bị thương khá nghiêm trọng.

Ông ấy bị tai nạn xe cộ, một mảnh kính vỡ đâm vào rìa nhãn cầu, rất gần với mô thần kinh của mắt, giải phẫu cực kì khó khăn.

Cậu xem có biện pháp giải quyết không?"
Thẩm Lãng nhàn nhạt nói: "Đừng lo, đó không phải là vấn đề lớn."
"Cậu nghe tôi nói này Tiểu Thẩm, thân phận của người bị thương khá đặc biệt, là đại kim chủ của bệnh viện chúng ta.

Lấy những thiết bị của phòng chăm sóc đặc biệt ICU này mà nói, chính là được nhà bọn họ quyên tặng đó.

Chắc hẳn là cậu hiểu ý tôi rồi." Vẻ mặt Triệu Thiết Sơn thận trọng, nói.

Thẩm Lãng vẫn đạm nhiên như cũ, gật gật đầu, "Vâng, tôi biết rồi."
"Lần này hoàn toàn dựa hết vào cậu đó, Tiểu Thẩm à, tôi trông cậy vào cậu làm cho tôi nở mày nở mặt đó." Triệu Thiết Sơn vỗ vai Thẩm Lãng.

Tâm thái của Thẩm Lãng rất vững vàng.

Chuyện này có gì to tát đâu, đừng lo lắng thái quá.

Đúng lúc này, Diệp Lâm Phong quay sang nhìn Thẩm Lãng, khuôn mặt nháy mắt thay đổi.
Ông ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, cao nhân trong miệng Triệu Thiết Sơn, lại là cái tên sinh viên đại học Bình An vừa mới xông vào phòng họp một tiếng trước.

"Sao lại là cậu?!" Diệp Lâm Phong chỉ vào Thẩm Lãng, ánh mắt phát lạnh.

"Tại sao lại không thể là tôi nha?" Thẩm Lãng kiên định ổn trọng mà nện bước, đến gần Diệp Lâm Phong.

"Cậu là sinh viên không có kinh nghiệm lâm sàng, chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì?! Viện trưởng Triệu, chẳng lẽ đây chính là cao nhân mà ông nói?" Diệp Lâm Phong nghi ngờ hỏi.

"Đúng rồi đó! Cậu ấy chính là cao nhân mà tôi biết.

Đừng có lấy tuổi tác ra mà so sánh, tuy Tiểu Thẩm còn trẻ, nhưng lại có được vốn y thuật cao siêu đấy.

Giờ để cho cậu ấy xem xét vết thương đi." Triệu Thiết Sơn nói.

Tuy Triệu Thiết Sơn không dám khẳng định chắc chắn quyết sách này là đúng nhưng ông cảm thấy Thẩm Lãng là truyền nhân của cổ y, dù không chắc chắn 100%, nhưng ít nhất cũng tốt hơn Diệp Lâm Phong.

Đặc biệt, có một số vấn đề không thể giải quyết bằng y học hiện đại, thử đung cổ y kì thuật nói không chừng sẽ có hiệu quả.

Lại nói, Thẩm Lãng cũng là cao tài sinh (sinh viên tài năng) trong nền y học hiện đại, thông hiểu cả y học Trung Quốc lẫn Phương Tây.

Nhưng mà, Diệp Lâm Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.


Ông đường đường là chuyên gia giải phẫu nổi danh nhất bệnh viện này, làm sao có thể so sánh được với một tên sinh viên.

Ông không tin, lại càng không cho phép!
"Ông đùa à? Viện trưởng Triệu, ông đang làm loạn gì vậy? Thân là viện trưởng, sao có thể làm bậy như thế!" Diệp Lâm Phong cười nhạo.

"Tôi như thế nào, còn không đến phiên ông giáo huấn tôi đâu.

Mời ông nhìn rõ lại vị trí của mình." Triệu Thiết Sơn mặt lạnh phản kích lại.

"Viện trưởng Triệu đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác, chỉ là ông để một sinh viên đến chữa trị cho Đỗ công tử, đang đùa à? Đây không chỉ không hợp quy củ, hơn nữa một sinh viên sắp tốt nghiệp thì có bao nhiêu kinh nghiệm lâm sàng chứ? Chỉ sợ ngay cả dao mổ cậu ta cũng chưa từng cầm thôi."
"Quy củ là vật chết, người là vật sống.

Có những quy củ không nhất thiết phải tuân thủ.

Huống hồ ai nói Tiểu Thẩm chỉ là một sinh viên?"
"Vậy cậu ta còn có thể là gì?"
Rõ ràng cậu ấy là đạo sư của Viện y khoa Bình An, thân phận còn cao hơn đại đa số bác sĩ trưởng trong bệnh viện ta đấy.

Nói một câu không dễ nghe nhé, nếu chủ nhiệm Diệp nắm chắc 50%, thì tôi sẽ không đến mức phải mời Tiểu Thẩm đến đây làm việc xấu đâu!"
"Ha hả, ai biết ông đang diễn trò hề gì, ông hỏi ông chủ Đỗ xem ông ấy có chịu yên tâm để cho một sinh viên làm phẫu thuật cho mình không?" Diệp Lâm Phong cười khẩy.

Vừa lúc đó, ông chủ Đỗ vừa vặn đi tới, nghe thấy hai người đối đáp, không khỏi nhíu mày.

"Sinh viên học sinh gì vậy? Rốt cuộc hai người đã quyết định được chưa? Không được thì ông đây chuyển lên bệnh viện tỉnh."
Diệp Lâm Phong vội vàng nói: "Ông chủ Đỗ, viện trưởng Triệu để cho một sinh viên không hề có kinh nghiệm đến làm phẫu thuật cho Đỗ công tử.

Tôi cho rằng họ đang lấy tính mạng Đỗ công tử ra đùa giỡn."
Ông chủ Đỗ nghe xong, tức giận: "Tôi nói này lão Triệu, sao lại thế này hả? Sinh viên à, tôi không đồng ý! Ít nhất cũng phải là một bác sĩ trưởng chứ! Ông làm bậy à!"
Thấy ông chủ Đỗ làm phản này, Thẩm Lãng cười lạnh trong lòng.

Có bao nhiêu người đang cầu thần y chữa bệnh, lại chẳng tìm được ở đâu.

Nếu không phải tôi là công tử tàn nhẫn du lịch thế tục, dù ông có là ông chủ, cũng đừng hòng mời được bản tôn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.