Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 40: Người Đàn Ông Kia Tới





Quy tức công quả thật rất có lợi, ngày thứ hai, mới vừa rạng sáng, Thẩm Lãng đã thấy trần đầy tinh lực.

“Hôm nay mình phải đi đón Đỗ Kim Thủy tới thành phố Bình An sớm.


Thẩm Lãng thầm tính toán trong lòng.

Trước mắt, những gì Thẩm Lãng biết về Bình An, chỉ như một tờ giấy trắng, Mộc Hồng Diệp rất giỏi giữ bí mật, có một người vợ tài đức như vậy, Thẩm Lãng tránh được không ít phiền phức.

Chiếc siêu xe Viper cool ngầu khoe khoang chạy vụt qua, lái ra khỏi khu dân cư Vân Thủy Sơn
Ra khỏi cửa, Thẩm Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay lái, thở một hơi, đã qua bốn năm, tài lái xe vẫn không giảm.

Cho dù ở khu nhà giàu sang trọng nhất Bình An, chiếc Viper này vẫn được rất nhiều người ngưỡng mộ.

Có người còn vừa chạy qua vừa gào thét, quay lại rồi đăng lên Douyin.

Mới vừa đăng lên, trên Douyin liền hiện lên một đống bình luận, các bình luận mới cũng đang tăng vọt.

“Tiểu tử, xin hỏi đến núi Haruna đi như thế nào?”
“Tôi thừa biết Ryosuke Takahashi là ai, Bắc Kinh bọn tôi cũng sẽ không thua một người tới hai lần!”
“Chờ chút, có xe trên núi, là 86, 86 lên núi!”
“Đúng là một vị thần, tôi không chọc nổi, người này sợ là Hoàng tử Edward của Kyoto đi!”

“Chủ xe rốt cuộc là ai? Tôi có một đứa em gái, vừa tròn mười tám, các vị thấy tôi bán em tôi được không?”
Nửa tiếng sau, cuối cùng Thẩm Lãng cũng đã tới Bình An.

Mới vừa đậu xe xong, đã thấy tin nhắn Wechat của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn rủ hắn đi dại phố, hơn nữa lại trùng hợp là cũng ở Bình An.

Không còn cách nào khác, ai bảo Bình An lại là thành phố buôn bán phồn hoa nhất cơ chứ.

Không lâu sau, hai người đã gặp mặt nhau.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn mặc một trang phục thủy thủ nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt trong suốt cùng da thịt trắng nõn là ưu điểm của cô, càng làm cho cô thêm đáng yêu ngọt ngào.

Thẩm Lãng nhìn bộ đồ thủy thủ kia, cũng biết đó là hàng rẻ tiền, nhưng mặc lên người Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại mang đến cho người ta cảm giác như những rung động thời thanh xuân.

Quả đúng là trời sinh lệ chất (vẻ đẹp trời sinh khó bỏ đi được), là từ trong máu mà có, ngay cả khi mặc vải thô áo gai, cũng lộ ra vẻ đẹp không che giấu được.

Thẩm Lãng mỉm cười gật đầu một cái, biết Lâm Nhuyễn Nhuyễn khôn khéo hiểu chuyện, tư tưởng truyền thống, có thể mặc bộ đồ thủy thủ này, hẳn là đã cố lấy hết dũng khí mới dám động vào.

Lâm Xuyên Xuyên có thể đi dạo phố, Thẩm Lãng vì cô mà thấy thật vui vẻ.

Dù sao bị gánh nặng gia đình đè ép lâu như vậy, có tâm trạng đi dạo rõ ràng là đã bắt đầu sống một cuộc sống mới.

“Thẩm… Bạn học Thẩm, tớ… chúng ta bắt đầu thôi.

” Mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ tới tận mang tai, đôi mắt to trong suốt lén liếc Thẩm Lãng một cái.

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu nói như thế đúng là khiến người ta muốn phạm tội.

” Thẩm Lãng trêu chọc.

“Đâu có… Ý tớ là, bọn mình bắt đầu đi dạo phố thôi…” Lâm Nhuyễn NHuyễn có chút khẩn trương.

Thẩm Lãng nhún vai, một cô gái thẹn thùng đi bên cạnh, làm cho hắn không khống chế được cảm giác muốn bảo vệ.

Nhưng đúng lúc này, một cô gái trông có vẻ đẹp, nhưng so với Lâm Nhuyễn Nhuyễn còn thua xa xuất hiện.

Đầu cô đội mũ lưỡi trai, xụ mặt, nét mặt không vui đi về phía Lâm Nhuyễn NHuyễn.

“Sao cái cô Tôn Tịnh Nhã này lại tới đây?” Thẩm Lãng rất ghét cô gái này, cứ như âm hồn không tan.

“Tớ gửi Wechat cho cậu, bị cô ấy nhìn thấy, tớ lén bỏ trốn ra ngoài, không ngờ cô ấy lại đuổi theo.

” Lâm Nhuyễn Nhuyễn vội vàng giải thích.


Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Tôn Tịnh Nhã ở cùng một nhà trọ, vốn là hai khuê mật như hình với bóng không tách rời, sau này cô bị Chu Tử Hào tán tỉnh, mối quan hệ khuê mật này cũng không còn quá hòa hợp.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn không muốn để cho Tôn Tịnh Nhã đi cùng, bởi vì ông của Tôn Tịnh Nhã đã cười nhạo Thẩm Lãng, lúc nào cũng so sánh Thẩm Lãng với Chu Tử Hào, điều này làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất khó chịu.

Trong lòng Lâm Nhuyễn Nhuyễn, điều kiện gia đình của Thẩm Lãng quả thực không bằng Chu Tử Hào, nhưng cô rất rõ ràng một điều rằng, Thẩm Lãng là một người đàn ông thực thụ, không bao giờ lợi dụng người khác lúc họ gặp nguy, còn luôn giúp đỡ cô những lúc khó khăn.

Không bàn tới điều kiện, không buôn bán làm ăn, người đàn ông như vậy, bất kể làm người yêu, hay làm bạn, đều đáng để đối xử chân thành.

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu được lắm, lừa tớ lén đi hẹn hò với Thẩm Lãng đúng không.

” Tôn Tịnh Nhã như một bác gái hàng xóm thích xen vào chuyện người kahsc.

“Tịnh Nhã, cậu nói cái gì đấy, tớ với bạn học Thẩm đi dạo phố thôi, không phải hẹn hò.

” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày giải thích.

Thẩm Lãng kéo kéo tay Nhuyễn Nhuyễn, tỏ ý cô không nên giải thích, cũng không cần phải giải thích.


Cho dù là đi dạo phố bình thường, hay là đi hẹn hò, cũng không liên quan đến Tô Tịnh Nhã.

Tôn Tịnh Nhã nắm được điểm yếu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, càng được đà lấn tới.

“Tôn Tịnh Nhã, việc này chẳng liên quan gì đến cô cả, vì lợi ích mà bán đứng khuê mật, cô có tư cách gì mà xen vào chuyện của Nhuyễn Nhuyễn!”
Thẩm Lãng cũng không để yên cho Tôn Tịnh Nhã, ngày nào cũng cằn nhằn lải nhải như bà mẹ già, có thấy mệt không.

“Tôi cũng là vì muốn tốt cho Nhuyễn Nhuyễn, đàn ông sợ chọn sai nghề, đàn bà sợ gả sai chồng, nếu như Nhuyễn Nhuyễn gả cho kẻ ăn cơm mềm (*) như cậu, chính là bất hạnh lớn nhất của cậu ấy!”
“Cậu đừng có ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen!” Mặt Thẩm Lãng rét lạnh.

Nếu như không phải Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh, Thầm Lãng đã không ngại dạy dỗ Tôn Tịnh Nhã như lần trước.

Hạng người như vậy, chính là bỉ ổi, bỉ ổi đến tận xương tủy!
“Ôi ôi ôi, đêm hôm đó đi dạo phố tôi nhìn thấy, cậu đi cùng một tiểu phú bà dạo phố, xách bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ, còn không chịu thừa nhận? Chẳng trách cậu có tiền cho Nhuyễn Nhuyễn ở phòng bệnh đặc biệt, thì ra đều là do phục vụ tiểu phú bà mà có, tôi nói đúng không? Ha ha!”
Tôn Tịnh Nhã cười gằn, đứng khoanh hai tay, trông như Conan đang phá án.

“Ngu si! Tôi và mẹ cậu đi dạo phố, có phải có nghĩa là tôi với mẹ cậu có quan hệ phức tạp không?” Thẩm Lãng trợn mắt nhìn Tôn Tịnh Nhã.

Tôn Tịnh Nhã giận đến dậm chân, nhưng mà tức giận với Thẩm Lãng, chi bằng đổi mục tiêu.

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu phải tin tớ, tớ là chị em tốt của cậu! Tớ sẽ không lừa cậu! Thẩm Lãng thật sự ăn cơm mềm, là tên tiểu bạch kiểm bị phú bà bao nuôi, tớ còn thấy hắn xách theo túi đồ Patek Philippe, Patek Philippe ở đẳng cấp nào hẳn là cậu cũng biết?!”
Tôn Tịnh Nhã vốn tưởng rằng nói như vậy có thể khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn động tâm, nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại quả quyết lắc đầu, chắc chắn nói, “Không đâu, tớ tin tưởng bạn học Thẩm không phải loại người như vậy, có lẽ đó là bạn của bạn học Thẩm.


“Ngây thơ! Nhuyễn Nhuyễn, Chu Tử Hào ưu tú con nhà giàu như vậy lại không thích, suốt ngày đi thích một tên ăn cơm mềm, tớ thật phục cậu, đúng là khờ!”
Tôn Tịnh Nhã càng thêm cố chấp, rất nhiều lần khuyên Lâm Nhuyễn Nhuyễn chấp nhận sự theo đuổi của Chu Tử Hào, vì món tiền thù lao mà Chu Tử Hào cam kết, cô bỏ rất nhiều công sức.


Nếu như cái sự cố gắng này bỏ vào việc học hành, hoặc là sự nghiệp, chắc chắn bây giờ đã thành công, đáng tiếc lại bỏ vào nhầm chỗ.

Thẩm Lãng tất nhiên không thể nào cứ để yên bị cô ta chọc giận, hắn cười một tiếng, nghĩ đến một chuyện thú vị.

“Cậu nói cậu đội mũ cho phong cách, giả vờ ngầu cái gì, trời nóng chết đi được.

” Thẩm Lãng Lãng đưa tay ra, bỏ mũ lưỡi trai trên đầu Tôn Tịnh Nhã xuốgn.

Ngay sau đó, Tôn Tịnh Nhã liền phát cáu!
Kiểu tóc “Địa Trung Hải” này thật sự rất ngầu, có khi còn phong cách hơn cả tóc chú Nghiễm Khôn.

“Xem ra Tôn Tịnh Nha cậu lúc nào cũng dẫn đầu xu hướng nha, kiểu tóc này là thầy Tony ở thôn các cậu cắt sao.

” Thẩm Lãng cười nói.

Ngay cả Nhuyễn Nhuyễn, cũng không nhịn được che miệng cười.

Cái này cũng không thể trách người khác cười được, kiểu tóc của Tôn TỊnh Nhã quả thực rất hài hước.

Tôn Tịnh Nhã thẹn quá hóa giận, cắn răng hung tợn trợn mắt với Thẩm Lãng, chỉ hận không thể lột da rút gân uống máu Thẩm Lãng!
Nếu cô ta mà biết kiểu tóc này là do Thẩm Lãng ban tặng, cô nhất định không dám xúc phạm Thẩm Lãng, cho đến bây giờ cô cũng cảm thấy kiểu tóc này thật kỳ dị.

Đúng lúc Tôn Tịnh Nhã đang lúng túng với cái đầu cắt lệch, lại nhìn thấy Chu Tử Hào đang mua đồng hồ Patek Phillipe.

Vừa nhìn thấy, Tôn Tịnh Nhã như chộp được phao cứu mạng, vội vàng chạy tới.

“Chu thiếu, Chu thiếu, tôi là Tôn Tịnh Nhã, thật trùng hợp, lại được gặp cậu ở đây, mấy ngày nay không thấy Chu thiếu đẹp trai đâu.

” Tôn Tịnh Nhã mặt đầy nịnh hót, bộ dáng kia chỉ thiếu nước quỳ xuống liếm giày cho Chu Tử Hào.

Mà giờ phút này, Chu Tử Hào không thèm để ý tới phản ứng của Tôn Tịnh Nhã, mà chỉ hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Lãng cách đó không xa.

Mới xuất viện ngày đầu tiên, lại gặp Thẩm Lãng, Chu Tử Hào như chuột thấy mèo, ngây người như phỗng đứng tại chỗ, da đầu tê dại.

“Người đàn ông kia sao lại tới đây!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.