Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 513: Có Mắt Như Mù





Lần này, nhà họ Vu thực sự là rất mất mặt.
Các vị khách mời nhìn thấy gia chủ nhà họ Vu là Vu Mang vì muốn làm Thẩm Lãng hài lòng mà hành động trở nên khúm núm, không hề có một chút phong thái của một vị gia chủ.
Tuy nhiên, Vu Mang biết rất rõ rằng nếu không làm cho Thẩm Lãng hài lòng thì nhà họ Vu không còn cách nào có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Vu Mang còn đang suy nghĩ về việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân, nếu như vẫn tiếp tục dây dưa với Thẩm Lãng thì không thể được lợi lộc gì, còn có thể làm trễ kế hoạch trăm năm của nhà họ Vu.
"Tất cả thành viên trong nhà họ Vu đều nghe rõ rồi chứ, lập tức quỳ xuống!"
Mặt mày của Vu Mang tái nhợt, trong lòng thì đang tức giận cực độ nhưng lại không thể bùng phát.
Nhưng vì tương lai sau này của nhà họ Vu, ông ta cũng không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng.
Tối nay chỉ cần có thể được ngồi cùng cậu chủ Ngoan Nhân thì như vậy tương lai của nhà họ Vu sẽ có chút hy vọng! Vì tương lai sau này của nhà họ Vu, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn!
Khi Vu Minh bị ép làm theo, anh ta nhìn về phía bố của mình và hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Bố, bố làm gì vậy? Cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến đây để tham dự lễ kỷ niệm ngay bây giờ, vì sao bố không đợi cậu chủ Ngoan Nhân tới để dạy dỗ Thẩm Lãng?"
Vu Minh vô cùng ngưỡng mộ cậu chủ Ngoan Nhân và anh ta luôn mong muốn được cậu chủ Ngoan Nhân có thể nhận mình làm con nuôi.

Anh ta từng đứng đợi ở sân bay Giang Nam để nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.

Nhưng bởi vì quân đội của nhà họ Bạch đang ở đó, anh ta bị quân đội nhà họ Bạch chán ghét và cảm thấy vướng chân nên bị họ nhét vào thùng rác.

Còn Vu Mang, nhìn thấy con trai mình bất cần đời như vậy thì không khỏi căm hận, ông ta chỉ tiếc rèn sắt mà không thể thành thép.
Nhà họ Vu làm sao có khả năng mời được cậu chủ Ngoan Nhân, thậm chí còn không đáng để cậu chủ Ngoan Nhân đến tham dự lễ kỷ niệm của bọn họ, chỉ là nhà họ Vu muốn ra vẻ một chút.

Người con trai thì lại thực sự tin rằng cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến, chẳng qua là anh chỉ ở cùng một khách sạn với bọn họ mà thôi.
Hơn nữa, chỉ bằng cách dập tắt những rắc rối của Thẩm Lãng, ông ta mới có thể tìm được cách liên lạc với cậu chủ Ngoan Nhân, nếu không...!Cậu chủ Ngoan Nhân chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi nếu nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
"Vu Minh! Đừng xen vào chuyện này!" Vu Mang quát lớn, sau đó liếc mắt nhìn con cháu nhà họ Vu, nói: "Quỳ xuống! Tất cả mau quỳ xuống! Người nào không quỳ thì về sau không phải là con cháu nhà họ Vu.

Tôi sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà!"
Vu Mang hạ lệnh, lập tức tất cả thành viên của nhà họ Vu đều quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng, căng mặt chịu đòn.
Thẩm Lãng thờ ơ nhìn xung quanh, anh sẽ không bao giờ giơ cao đánh khẽ với loại người này!
Nhà họ Vu không xứng có được sự khoan dung!
Dưới sự chứng kiến của những vị khách ở đây, tất cả con cháu của nhà họ Vu đều quay người hướng về phía Thẩm Lãng, quỳ xuống chịu đòn.
Bọn họ không phục, cũng không cam tâm chịu đựng, rõ ràng là có chỗ dựa vững chắc là cậu chủ Ngoan Nhân, vì sao gia chủ Vu Mang lại đột nhiên sợ hãi trước Thẩm Lãng.

Cho dù đội bảo vệ của nhà họ Vu bị đánh bại, cũng không thể mời cậu chủ Ngoan Nhân tới xử lý hay sao?
Thẩm Lãng lạnh lùng đi tới trước mặt con cháu nhà họ Vu.
Con cháu nhà họ Vu quỳ thành một hàng đợi Thẩm Lãng ra tay.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Trong căn phòng không ngừng vang lên âm thanh lanh lảnh của những cái tát.
Tất cả con cháu của nhà họ Vu có mặt tại hiện trường, bao gồm cả gia chủ Vu Mang, đều bị Thẩm Lãng ra tay không chút thương xót.
Cho dù là có người oán hận, cũng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Lãng làm cho sợ hãi đến thấu xương.
"Vu Mang! Bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết tung tích của sư phụ Thi Bất Du không?" Thẩm Lãng chất vấn.
"Anh...!Sư phụ của anh?" Trong lòng Vu Mang thực sự rất tức giận nhưng vẫn bị Thẩm Lãng uy hiếp đến hoảng sợ.
"Không sai, sư phụ của tôi mất tích có liên quan đến các người đúng không?" Thẩm Lãng chất vấn lần nữa: "Nếu như ông dám nói dối, tôi lập tức sẽ đánh ông đến tàn phế!"
Thẩm Lãng tuyệt đối không phải nói linh tinh, nếu có liên quan đến sư phụ của anh thì nhất định sẽ điều tra đến cùng.

"Không có...Không có, tuyệt đối không có, sư phụ của anh mất tích không có liên quan đến nhà họ Vu chúng tôi!" Vu Mang vội vàng giải thích.
"Lương tâm cắn rứt sao?" Thẩm Lãng đến gần chỗ Vu Mang, trực tiếp túm lấy cổ áo của ông ta, nâng lên.
"Không phải, không phải, thật sự là nhà họ Vu không có liên quan gì cả, cầu xin anh đừng đánh tôi, cầu xin anh." Vu Mang cực kỳ hoảng loạn, không hề có một chút phong thái của gia chủ.
"Vu Mang! Ông phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả của việc nói dối!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không có nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật.

Sư phụ của anh mất tích, nhà họ Vu chúng tôi cũng vừa mới biết.

Cái kia, việc thiếu sư phụ của anh ba trăm triệu đồng, tôi sẽ chuẩn bị và trả lại ngay lập tức.

Xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vu chúng tôi, cầu xin anh."
Trong thời điểm nguy cấp, lời nói của Vu Mang là sự thật không có chút giấu giếm.
Thẩm Lãng lưỡng lự một lúc rồi anh tạm thời tin tưởng Vu Mang.
"Ngay cả ba trăm triệu đồng mà các người còn cần thời gian chuẩn bị thì đừng nói đến chuyện mất mặt ở đây.

Các người còn muốn nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân đến dự lễ kỷ niệm, các người xứng sao?"
Thẩm Lãng thực sự muốn cười vì trò hề này.
Nhà họ Vu lấy đâu ra sĩ diện nhiều như vậy?
Vu Mang có chút bối rối, trong lòng tự nhủ, lẽ nào ngay cả đến học trò của Thi Bất Du cũng là người giàu có? Ngay cả ba trăm triệu đồng cũng không có lấy một chút quan tâm? Ba trăm triệu đồng cũng không phải là con số nhỏ!
"Cái này...!Cũng xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vu chúng tôi! Ba trăm triệu đồng này, ngày mai tôi sẽ đến nhà chính của nhà họ Vu để lấy.

Tôi cam đoan sẽ trả không thiếu lấy một đồng." Vu Mang khẩn cầu.
Thẩm Lãng nhất định sẽ phải lấy lại tất cả số tiền nợ ghi trong sổ sách.

Tất cả những ai nợ tiền Thi Bất Du đều sẽ phải trả lại!
Tất cả số tiền thu được thì sẽ đưa lại cho em gái Thi Thanh Thanh.
"Vay thì phải trả, đây là đạo lý hiển nhiên! Ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Vu của các người lấy tiền, nếu như thiếu một đồng, tôi sẽ lập tức cho san bằng nhà họ Vu!"
Nói xong những lời này, Thẩm Lãng liền rời đi.
Đúng là đám người ngu ngốc nhà họ Vu, Thẩm Lãng đã ám chỉ rằng chính anh là cậu chủ Ngoan Nhân.

Nhưng nhà họ Vu lại không biết, thật là ngu hết chỗ nói.
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, gia chủ nhà họ Vu, Vu Mang gần như sắp ngã lăn ra đất, ông ta hồn siêu phách lạc, hiện tại giống như một thân thể bị khoét rỗng.
Trước đó, Vu Mang hoàn toàn không ngờ rằng một Thẩm Lãng đơn thuần lại khiến nhà họ Vu bọn họ gặp nhiều nhục nhã như vậy.
"Tên nhóc này, không biết mấy năm nay ra sao, có khi nào anh ta tìm được người chống lưng mới? Nhà họ Vu ở Giang Nam ít nhiều cũng được coi là dòng họ đứng thứ ba ở vùng này, anh ta lại không thèm để ý một chút nào, ngay trước mắt các vị khách quý anh ta dám sỉ nhục nhà họ Vu.

Không biết mấy năm qua, rốt cuộc anh ta đã trải qua những cái gì?"
Vu Mang cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, ông ta mặt dày lập tức đi trấn an những vị khách của mình.
Ngay sau đó ông ta lại bắt đầu chuẩn bị để nghênh đón sự xuất hiện của cậu chủ Ngoan Nhân.
Các vị khách tham dự lễ kỷ niệm đều ngẩn cả ra, nhà họ Vu vừa bị Thẩm Lãng dạy dỗ ra trò, bây giờ lại muốn nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân? Đã có thực lực trèo cao đến mức muốn gặp cậu chủ Ngoan Nhân nhưng lại bị Thẩm Lãng dạy dỗ giống hệt những con chó ngoan ngoãn sao?
Bọn họ đều không thể nghĩ ra rốt cuộc nhà họ Vu muốn nhắm đến mục tiêu gì đây?
Vu Mang chỉ có thể kiên trì mà giải thích và nói những lời tốt đẹp về nhà họ Vu.

Dù sao thì bản thân ông ta cảm thấy dù dùng biện pháp gì đi chăng nữa, chỉ cần cậu chủ Ngoan Nhân xuất hiện tại căn phòng này, thậm chí là ba phút thôi cũng được, thì nhà họ Vu cũng đã đạt được mục đích rồi.
Sau đó, Vu Mang nhanh chóng gọi quản gia tới.
"Anh đã liên lạc với người đó chưa? Anh có biết cậu chủ Ngoan Nhân đang ở phòng nào của khách sạn Đông Pha không? Tôi mặc kệ các anh bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng phải liên tục thăm dò tin tức quan trọng này!" Vu Mang nói.
Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi vừa mới liên lạc cho vị thám tử kia, anh ta nói cậu chủ Ngoan Nhân đã tới khách sạn Đông Pha, nhưng cậu chủ đã rời đi rồi ạ."
"Cái gì? Đã tới sao? Chuyện này làm sao có thể chứ, có phải anh ta nhìn nhầm không?” Vu Mang kinh ngạc hỏi.
"Không sai được, vị thám tử kia nói chắc chắn mình đã nhìn thấy cậu chủ Ngoan Nhân đi vào trong khách sạn, nhất định không thể nhầm được." Quản gia đáp lại.
Vẻ mặt Vu Mang đông cứng lại, nhíu mày mắng quản gia: "Khốn kiếp! Tất cả đều tại Thẩm Lãng! Nhất định là cậu chủ Ngoan Nhân vừa tới cửa đã thấy Thẩm Lãng đang dạy dỗ nhà họ Vu chúng ta khiến cậu chủ thất vọng mà rời đi.

Nói cách khác, cậu chủ Ngoan Nhân nhìn thấy trò hề mà Thẩm Lãng đang bày ra nên đã dứt khoát rời đi.

Tôi mặc kệ, tất cả đều là do một tay Thẩm Lãng phá hủy đại sự của nhà họ Vu chúng ta!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.