Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 542: Ngựa Người





"Đừng, đừng mà, Tổng giám đốc Cổ, có phải bây giờ ông cảm thấy chúng ta nói chuyện qua điện thoại như thế này không được chính thức, vậy giờ tôi sẽ đến nhà ông thăm hỏi."
Hiện giờ, lấy được đại lý thương mại của công ty Lương Dược là một bước cần thiết để giúp nhà họ Liễu phát triển, là biện pháp hiệu quả nhất.
"Ông còn muốn đến nhà tôi thăm hỏi? Nói cho ông biết, tôi sẽ không gặp ông, ông đã làm mất lòng sếp lớn, còn mặt mũi mà đến tìm tôi muốn lấy được đại lý thương mại của Công ty Lương Dược à? Ông trở về tự xem lại chính mình đi!"
Nói xong những lời này, Cổ Tam Dược ngay lập tức cúp máy.
Mà Liễu Uyên, lại sững sờ mà đứng yên tại chỗ, hoang mang không biết phải làm sao.
Ông ta vẫn không hiểu, bản thân đã làm gì mà làm mất lòng sếp lớn cơ chứ, và đến cùng thì sếp lớn này là ai?
Thậm chí, Liễu Uyên còn quay đầu lại nhìn vợ mình Tôn Ngọc Mai, mờ mịt mà thắc mắc hỏi một câu: "Ngọc Mai, em có hiểu ý tứ trong lời nói của Cổ Tam Dược không? Ông ta nói chúng ta làm mất lòng một sếp lớn nào đó, khiến cho ông ta đó không vui, chính điều này đã dẫn đến việc nhà họ Liễu chúng ta không thể lấy được đại lý thương mại của công ty Lương Dược, nhưng mà đến cùng thì sếp lớn ấy là ai cơ chứ?"
Chỉ thấy, Tôn Ngọc Mai cũng mờ mịt, không biết mà lắc đầu: "Em cũng không biết, gần đây chúng ta cũng không gây thù chuốc oán với sếp lớn nào hết, làm sao có thể làm mất lòng ông ta được nhỉ, gần đây thì cũng chỉ có mâu thuẫn với người tên Thẩm Lãng mà thôi, hay là..."
Nói đến đây, Tôn Ngọc Mai hơi do dự mà dừng lại.

"Không! Không có khả năng! Làm sao có thể là thằng nhóc đó được kia chứ, xác xuất thực sự rất thấp, Lý Liên Hoa cũng đã nói là cậu ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ thua cuộc, ngoài trừ có một thân thủ tốt ra thì chẳng có một điểm mạnh nào cả, bối cảnh gia đình cũng rất bình thường, nếu không thì làm sao có thể khiến cho Lý Liên Hoa tức giận như vậy được, nếu như thằng nhóc đó thật sự là sếp lớn, vậy thì làm sao Lý Liên Hoa lại bắt Lý Thư Yểu gả cho Liễu Xuyên cơ chứ, như vậy không hợp lý."
Liễu Uyên lập tức lắc đầu phủ định, cho rằng loại khả năng này rất khó có thể xảy ra.
"Vậy chồng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Việc hợp tác với Công ty Lương Dược đến cùng là có được hay không?"
Vẻ mặt của Tôn Ngọc Mai hiện lên vẻ chán chường, giờ phút này không còn dáng vẻ của một bà chủ nữa, trên mặt tràn ngập vẻ mỏi mệt.
"Việc này cũng không phải không còn cơ hội nữa, bây giờ chúng ta lái xe đến cầu xin Cổ Tam Dược, sau đó hỏi Cổ Tam Dược sếp lớn ấy bây giờ đang ở đâu, chỉ cần chúng ta khiến cho ông ta vui vẻ, trong lòng thoải mái, vậy thì cho dù chúng ta có phải quỳ xuống dập đầu với ông ta, gọi ông ta một tiếng ông nội cũng đáng giá!"
Thật không nghĩ tới, vậy mà Liễu Uyên đã tính toán tốt mọi chuyện rồi.
Tuy nhà họ Liễu là một gia đình hạng hai đang ngày càng suy tàn ở Giang Nam, nhưng ít nhất cũng là gia đình hạng hai, ông ta lại là người đứng đầu của gia đình ấy, đã không màng đến mặt mũi cũng muốn cầu xin đối phương tha lỗi, hiển nhiên lần hợp tác với Công ty Lương Dược này vô cùng quan trọng đối với nhà họ Liễu.
"Hả? Chồng, chúng ta thật sự phải quỳ xuống trước mặt đối phương sao?" Trong lòng Tôn Ngọc Mai vô cùng không muốn.
"Anh biết em nghĩ gì, em vẫn muốn cầu xin nhà họ Bạch giúp đỡ đúng không, nhưng em có nghĩ tới, quỳ xuống trước mặt người lạ mất mặt hay là ăn nói khép nép, bưng trà rót nước cho người quen mất mặt?" Giọng điệu của Liễu Uyên lại trở nên nặng nề hơn.
"Việc này..." Tôn Ngọc Mai cũng hơi do dự.
"Đương nhiên là là ăn nói khéo nép, bưng trà rót nước cho người quen mất mặt rồi! Bạch Hùng kia, trước đây anh nhờ ông ta làm giúp vài việc, ông ta đã đối xử với anh như thế nào? Ông ta xem anh như là một người phục vụ ở cửa hàng mà sai bảo, lần này nếu như không đến bước đường cùng, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không đến cầu xin nhà họ Bạch." Liễu Uyên lại lần nữa nhấn mạnh.
Hai vợ chồng, cuối cùng cũng thống nhất ý kiến với nhau, hiện giờ lái xe đến nhà của Cổ Tam Dược.
Nửa tiếng sau, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, đã đến trước nhà của Cổ Tam Dược, khu biệt thự Thanh Thủy Hà.
Cổ Tam Dược thật sự không chào đón hai vị khách không mời mà đến này, ông ấy cũng không muốn khiến cho Thẩm Lãng tức giận, vì vậy mặc dù trước kia ông ấy có quan hệ khá tốt với Liễu Uyên thì lúc này vẻ mặt của ông ấy cũng rất lạnh nhạt.
"Hai người đi đi, sau này chúng ta tốt nhất là đừng liên hệ với nhau nữa, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, đừng hòng lấy mối quan hệ trước đây ra thuyết phục tôi." Cổ Tam Dược vẫn rất cương quyết.
"Tổng giám đốc Cổ, ông thương xót chúng tôi với, nhà họ Liễu chúng tôi thật sự rất cần lần hợp tác này, chúng tôi bắt buộc phải lấy được đại lý thương mại này." Giọng điệu Liễu Uyên hèn mọn mà nói.
"Vấn đề không phải là tôi thương xót cho hai người hay không mà vấn đề là nhà họ Liễu hai người đã làm mất lòng sếp lớn, ông ấy đã ra lệnh là không được để Công ty Lương Dược có bất kỳ sự hợp tác nào với nhà họ Liễu hết." Cổ Tam Dược nói.
"Tổng giám đốc Cổ, đến cuối cùng thì sếp lớn này là ai vậy? Hiện giờ ông ta là người phụ trách Công ty Lương Dược hay sao?" Liễu Uyên hỏi.

Trước đây, người phụ trách của Công ty Lương Dược là Cổ Tam Dược.

Liên quan đến những điều này, Liễu Uyên cũng biết, bây giờ xem tình hình, hình như Công ty Lương Dược đã đổi người phụ trách rồi.
"Nói thừa! Nếu ông ấy không phải là người phụ trách, vậy làm sao có thể ra lệnh cho tôi được kia chứ? Nói thật với ông, ông ấy hiện giờ là người đúng đầu của Công ty Lương Dược, mà tôi chỉ là người đứng sau thôi, tương lai, trách nhiệm của tôi, đó chính là giúp đỡ ông ấy quản lý kinh doanh Công ty Lương Dược, nếu như hai người thật sự muốn được ông ấy tha thứ, vậy thì đi cầu ông ấy đi, chứ tôi nói thì không tính!" Cổ Tam Dược nói.
"Tổng giám đốc Cổ, vợ chồng chúng tôi, đang có ý này.

Còn mong Tổng giám đốc Cổ cho biết địa chỉ của sếp lớn ấy." Liễu Uyên tiếp tục dùng giọng điệu khép nép mà cầu xin.
"Chỉ với vợ chồng hai người mà cũng xứng biết được địa chỉ của ông ấy sao? Hai người tính hay quá nhỉ?"
Cổ Tam Dược hét lên một tiếng, ngay lập tức dọa sợ Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, khiến hai người không dám ngẩng đầu lên, sợ sẽ chỉ khiến việc này càng trở nên khó khăn hơn, đến mức không thể thương lượng được nữa.

Truyện Quân Sự
"Vậy...!Vậy còn xin Tổng giám đốc Cổ, chỉ cho đường đi nước bước cho hai vợ chồng chúng tôi." Liễu Uyên khẩn cầu nói.
"Hai người thật đúng là có mắt như mù mà, đang sống vui vẻ lại không muốn, cố tình lại muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.

Như vậy đi, tôi sẽ giúp hai người liên hệ một chút." Cổ Tam Dược nói.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Cổ, cảm ơn Tổng giám đốc Cổ." Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cùng nhau cúi đầu cảm ơn.
Sau đó, Cổ Tam Dược xoay người, đi đến một bên, gọi điện thoại cho Thẩm Lãng.
Năm phút sau, Cổ Tam Dược quay trở lại trước mặt Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sếp của chúng tôi đồng ý rồi, có thể cho hai người một cơ hội để xin lỗi, nhưng ông ấy có tha thứ cho hai người hay không, vậy thì phải dựa vào tâm tình của ông ấy rồi, địa điểm là ở khách sạn Phúc Lâm, hai người tự xem rồi bàn với nhau đi." Cổ Tam Dược nói.

"Được, được, được, chỉ cần có cơ hội là tốt rồi, vợ chồng chúng tôi, nhất định sẽ thành khẩn xin lỗi, nỗ lực cầu xin ông ta tha thứ." Liễu Uyên hơi kích động, hai mắt đã ửng đỏ, trong lòng vô cùng chua xót.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Cổ, cảm ơn ông ta đã cho nhà họ Liễu, đã cho chúng tôi một cơ hội." Tôn Ngọc Mai cũng kích động mà nói lời cảm ơn.
Lúc này, khóe miệng Cổ Tam Dược khẽ cong lên, thấp thoáng lộ ra nụ cười đầy khinh thường.
Trong lòng ông ấy suy nghĩ, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai thật giống như hai con lừa ngu ngốc, không biết tuổi tác thật sự của sếp, vậy mà đã nghĩ sếp là một ông già mà không biết thật ra sếp còn rất trẻ.
"Xin hỏi Tổng giám đốc Cổ, ông ta có đặc biệt yêu thích thứ gì không?" Liễu Uyên nghĩ, nếu đã là đi xin lỗi, vậy thì cũng nên đem theo quà cáp, nếu như đi tay không, thì cho dù có chân thành đến cỡ nào đi chăng nữa thì đối phương cũng sẽ không nhìn thấy thành ý của mình.
Cổ Tam Dược cười nhạt, trong lòng ông ấy thầm nghĩ sếp đúng là tính chuẩn thật, lúc nãy khi nói chuyện, sếp đã đoán trước được, vợ chồng nhà họ Liễu chắc chắn sẽ hỏi đến vấn đề này.
Vì vậy, Cổ Tam Dược dựa theo sự dặn dò của Thẩm Lãng, trả lời: "Sếp không thiếu tiền, cũng không thiếu phụ nữ, mấy thứ châu báu, đồ cổ sếp cũng có, chỉ có một sở thích, hai người phải nhớ thật kỹ, sếp thích cưỡi ngựa."
"Cưỡi ngựa?" Liễu Uyên ngay lập tức đã hiểu ra: "Tôi đã hiểu, ông ta thích cưỡi ngựa, cưỡi chiếc BMWs."
"Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chúng tôi biết kiếm đâu ra BMWs đây?" Tôn Ngọc Mai buồn rầu nói.
BMWs rất có tiếng, còn khó kiếm hơn cả châu báu hay mấy thứ khác nữa, là thứ mà dù cho có tiền cũng chưa chắc là sẽ mua được, xe tốt khó mua, dù cho biết cách để mua được thì cũng không đủ thời gian để mua.
Liễu Uyên cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể kiên trì, đồng ý trước đã.
"Được, được, chúng tôi đi tìm xe, bây giờ đi mua luôn."
Nói xong, Liễu uyên cũng thật sự chuẩn bị đi mua xe.
Nhưng mà ngay vào lúc này, Cổ Tam Dược lạnh lùng cười nói: "Mọi người hiểu nhầm rồi, sếp thích cưỡi ngựa, nhưng cũng không nói đó là ngựa thật, ngựa người cũng được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.