Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 547: Nhà Họ Bạch Ra Tay





“Khê, con không biết công ty Lương Dược, thị phần của bọn họ ở ngành dược Giang Nam là bao nhiêu, con có từng nghiên cứu không?”
Trong lòng Liễu Uyên rất rõ, mặc dù công ty Lương Dược không phải xí nghiệp gia tộc,nhưng cũng không ngăn được tài nguyên buôn bán hùng hậu của bọn họ.
Hơn nữa tài nguyên về mảng sản xuất thuốc còn khá phong phú.
Trước kia cũng vì xem trọng tài nguyên công ty Lương Dược, Liễu Uyên mới không tiếc dùng cách trịnh trọng xin lỗi đối phương để lấy lòng các đại lí.
Có điều, Liễu Khê lại không coi công ty Lương Dược và Thẩm Lãng ra gì.
“Bố, bố sợ gì chứ? Chúng ta còn có chỗ dựa là nhà họ Bạch mà, nếu bố lo lắng mất đi nhiều tài nguyên kinh doanh, vậy cũng không sao cả, con sẽ xin bố chồng đầu tư cho bố, đủ để phát triển tương lai nhà họ Liễu chúng ta.” Liễu Khê rất tự tin nói.
Nhưng Liễu Uyên cũng không bị choáng váng đầu óc, sau ngày hôm qua bị Thẩm Lãng làm nhục, ông ta đã sinh lòng sợ hãi với Thẩm Lãng và công ty Lương Dược.
Loại sợ hãi này đã khảm sâu vào tiềm thức của ông ta.
Hơn nữa, có mấy lời, Liễu Uyên còn chưa nói thẳng.
Con gái Liễu Khê, dù sao cũng là con dâu thứ hai nhà họ Bạch, nhưng người được cưng chiều nhất trong nhà họ Bạch là con trai lớn, người nhà con trai lớn mới có tiếng nói.

Mấy năm nay con gái Liễu Khê gả vào nhà họ Bạch, quả thực cuộc sống đầy đủ sung túc, hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống trong nhà lớn sang trọng, đi siêu xe, nhưng hoa hồng hằng năm của tập đoàn lại chỉ được hưởng hơn ba trăm tỉ.
Về mặt cuộc sống, nhà họ Bạch sẽ không keo kiệt, nhưng nhà họ Bạch lại có quy định, con dâu không được can thiệp vào nghiệp vụ công ty.
Liễu Khê cũng vậy, nhà họ Bạch chỉ cho phép cô ta ở nhà làm một người vợ toàn thời gian, còn về phương diện công việc ở công ty, cô ta không được phép nhúng tay vào.
“Khê à, con chắc chắn ba chồng con sẽ nghe lời con chứ? Bố cũng không muốn làm khó con, nếu em trai con đã thành như vậy, lần này chúng ta đành chịu thôi.” Liễu Uyên nói.
Có thể thấy, Thẩm Lãng đã trở thành bóng ma tâm lí không thể loại bỏ trong lòng Liễu Uyên.
“Con cũng không đảm bảo chắc chắn bố chồng sẽ ra tay, nhưng con muốn thử một lần, nếu bố chồng không đồng ý, con sẽ dùng sức của con và Bạch Dương khiến cho thằng nhãi kia phải giống như em trai con!” Trong mắt Liễu Khê loé lên một tia độc ác.
Bạch Hùng có hai người con trai, con trai lớn là Bạch Hoa, con thứ hai là Bạch Dương.
Liễu Khê gả cho con trai thứ hai, Bạch Dương.

Thân phận của Bạch Dương là con trai thứ hai nhà họ Bạch, nhất định trong tay có vài thứ.
Mặc dù Liễu Uyên nhiều lần khuyên ngăn, muốn Liễu Khê đừng so đo chuyện này nữa, nhưng Liễu Khê lại muốn trả thù cho em trai mình.
Nhưng mà, điều Liễu Khê quan tâm nhất chính là cơ nghiệp nhà họ Liễu, nếu phải trả giá bằng cơ nghiệp mà nhà họ Liễu đã phấn đấu biết bao nhiêu năm mới có được, đó mới thực sự là mất nhiều hơn được.
Sau khi Liễu Uyên rời đi, Liễu Khê đi lên thư phòng của chồng mình, cũng chính là Bạch Dương, con trai thứ hai của Bạch Hùng.
Lúc này, Bạch Dương đang ngồi ở thư phòng đọc sách, thấy vợ đi tới, anh ta buông sách xuống.
Vởi vì nhà họ Liễu và nhà họ Bạch có địa vị khác nhau, nên mặc dù Liễu Uyên là bố vợ của Bạch Dương, nhưng địa vị cũng không cao.
Hôm nay Liễu Uyên tới nhà họ Bạch, cũng không thông báo cho Bạch Dương.

Mà thật ra dù có thông cũng, Bạch Dương cũng chưa chắc sẽ ra tiếp, trái lại không thông báo còn bớt lúng túng.
“Khê, em sao thế? Anh thấy em tâm sự nặng nề, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Bạch Dương tò mò hỏi.
“Em trai em bị đánh.” Liễu Khê bắt đầu tỏ vẻ khổ sở, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.
Mặc dù Bạch Dương không coi trọng bố vợ nhưng anh ta rất cưng chiều vợ mình, thấy vợ mình rơi nước mắt, vội vàng cầm giấy lên, lau nước mắt cho vợ.

“Bà xã đừng khóc, rốt cuộc có điều gì oan ức, em cứ nói ra, anh giúp em xả giận, em vợ anh bị ai đánh? Tình hình nghiêm trọng lắm sao?” Bạch Dương hỏi.
“Rất nghiêm trọng, có thể sau này em trai em chỉ có thể nằm trên giường hết phần đời còn lại, mặc dù bây giờ ý thức còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại tàn phế.” Liễu Khê đáp.
Nghe được tin này, Bạch Dương cảm thấy thật bất ngờ.
Bởi vì anh ta cảm thấy, ở Giang Nam, trừ mười gia tộc lớn thì những gia tộc khác, hẳn có rất ít người dám ra tay độc ác với Liễu Xuyên.
Tuy nói bình thường Liễu Xuyên hung hăng càn quấy, nhưng nhà họ Liễu cũng xem như gia tộc hạng hai ở Giang Nam, lại có nhà họ Bạch trống lưng.

Có nhà họ Bạch làm chỗ dựa, ai dám ra tay nặng như vậy với Liễu Xuyên chứ?”
“Là một kẻ tên Thẩm Lãng, nhỏ tuổi hơn em trai em, chính là tên khốn đó đã đánh em trai em vào ICU, chính là hắn ta!”
Liễu Khê nhắc đến cái tên này, có cảm giác muốn băm người đó làm trăm mảnh.
“Thẩm Lãng phải không? Anh chưa từng nghe qua cái tên này, thằng nhãi đó rất có tiếng ở Giang Nam sao? Nếu nhà họ Liễu cũng không có cách nào bắt cậu ta, chứng tỏ chỗ dựa của cậu ta rất mạnh.” Bạch Dương nói.
Bạch Dương cũng có thể nhìn ra được, giờ Liễu Khê đến tìm mình, không chỉ khóc lóc tỉ tê, mà muốn để mình trả thù giúp em trai cô ta.
Điều này còn chứng minh, nhà họ Liễu căn bản không có cách nào bắt được đối phương, nếu không Liễu Khê cũng sẽ không ra vẻ đáng thương trước mặt anh ta.
“Hắn ta là chủ công ty Lương Dược, em cũng không biết rốt cuộc chỗ dựa của hắn ta có mạnh hay không, dù sao bố em cũng không muốn em nhúng tay vào chuyện này.” Liễu Khê nói.
“Hả? Cậu ta là chủ công ty Lương Dược? Anh nhớ rõ ràng người phụ trách công ty Lương Dược là Cổ Tam Dược mà, sao lại là cậu ta chứ? Hơn nữa cậu ta còn trẻ tuổi hơn em trai em, cũng tầm hai mươi ba tuổi thôi.

Mới hai mươi ba sao có thể làm chủ công ty Lương Dược chứ? Xưởng thuốc lớn như vậy, cậu ta có năng lực quản lý sao?”
Bạch Dương cảm thấy chuyện này vô cùng kì quặc.
Công ty Lương Dược đột nhiên đổi chủ, khiến cho anh ta cảm thấy thật bất ngờ.
“Ông xã, anh phải giúp nhà họ Liễu, nhà họ Liễu bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ, em trai em không thể bị hắn ta đánh uổng như vậy được, hu hu hu!”
“Khê, đừng khóc, nào, để ông xã ôm em.” Bạch Dương ôm Liễu Khê vào lòng, an ủi: “Khê, em yên tâm đi, thằng nhãi Thẩm Lãng kia, anh nhất định sẽ dạy cho cậu ta một bài học.”

“Chuyện này, có nên nói cho bố không?” Liễu Khê hỏi.
Bố ở đây là chỉ chủ của nhà họ Bạch, Bạch Hùng.
“Trước tiên không cần nói cho bố biết đâu, gần đây bố rất bận, đang dò hỏi tin tức về cậu chủ Ngoan Nhân khắp nơi, còn bận nhiều chuyện khác nữa.

Huống chi, muốn chỉnh ông chủ công ty Lương Dược, cần gì phải để ba tự mình ra tay chứ? Mấy năm nay, thế lực trong tay anh cũng rất mạnh, đang buồn vì không có chỗ ra tay, thằng nhãi đó gặp phải anh coi như cậu ta xui xẻo.”
Thân là con trai thứ hai của Bạch Hùng, nhưng năm gần đây, đích thực Bạch Dương tập trung được không ít sức mạnh.
Hơn nữa, ở trong giới con nhà giàu, anh ta cũng có không ít bạn, hơn nữa, vốn, nhân viên, mạng lưới xã giao, anh ta đều không thiếu.
“Cảm ơn ông xã, ông xã thật tốt, lần này em muốn thằng nhãi kia phải chết!” Liễu Khê nói.
Hôm nay,, đích thực Thẩm Lãng bị kẻ địch bao vây tứ phía.
Bạch Dương còn chưa ra tay với Thẩm Lãng, Trần Huy đã tìm tới công ty Hải Thiên.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Trần Huy lái xe tới trụ sở chính của công ty Hải Thiên.
Công ty Hải Thiên này cũng không phải công ty chuyên bán nước tương đã lên sàn, mà là một công ty truyền thông ở Giang Nam.
Công ty này có danh tiếng trong giới, danh tiếng còn khá cao, tính ra thì, cũng là một trong những gia tộc hạng hai.
Có điều, công ty truyền thông Hải Thiên, cũng không phải là xí nghiệp gia tộc, nhưng thực lực lại không kém như nhà họ Cát.
Trong lòng Trần Huy đầy tự tin, đi vào công ty truyền thông Hải Thiên, muốn gặp ông chủ công ty này nói chuyện.
Hơn nữa, nhà họ Trần mang tới đầy đủ thành ý, muốn chuyển hơn năm mươi điểm của công ty nhà họ Trần cho công ty truyền thông Hải Thiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.