Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 549: Đây Chính Là Kết Cục!





“Chỉ dựa vào một mình cậu ư? Hôm nay chúng tôi và tổng giám đốc Diêm Hoa sẽ cho cậu đi chầu ông bà!” Trần Huy cười giễu cợt.
“Vậy sao? Có cho Diêm Hoa mười lá gan thì ông ta cũng không dám động vào tôi đâu.” Thẩm Lãng bình tĩnh nói, anh chậm rãi đi về phía người nhà họ Trần.

Đam Mỹ Hài
“Thằng khốn này, mày cũng dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc Diêm Hoa à, mày xứng sao?” Trần Huy chửi ầm lên.
Ầm.
Thẩm Lãng đấm một cái.
Cú đấm mạnh mẽ như đạn pháo, đập thẳng vào mặt Trần Huy.
Lúc này máu bắt đầu chảy xuống khắp khuôn mặt của Trần Huy, mũi anh ta cũng lõm hẳn xuống.
“A.”
Trần Huy kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó anh ta lấy tay che lấy mũi, đau khổ kêu gào.
Bốp!
Thẩm Lãng lại quyết đoán tặng cho anh ta một cú đấm nữa.
Lực của cú đấm này cũng rất mạnh không thua kém cú đấm trước.
Mọi người chỉ nhìn thấy toàn bộ răng của Trần Huy đều rơi hết xuống đất.

Sau đó Thẩm Lãng lại túm lấy cổ áo của Trần Huy.
“Cậu điên, nhưng có điên bằng tôi không?”
Thẩm Lãng xách Trần Huy lên, nhẹ nhàng như xách một con gà con vậy.
Lúc này Trần Huy hô hoán lên: “Tổng giám đốc Diêm Hoa ơi, cứu tôi với, cứu tôi với!”
Cũng coi như Trần Huy vẫn còn tỉnh táo, anh ta biết lúc này cũng chỉ có Diêm Hoa mới có thể khiến Thẩm Lãng dừng tay được thôi.
Còn Trần Bình và Trần Dương thì cũng hô hoán lên bảo Diêm Hoa mau ra tay.
Bọn họ nghĩ rằng nếu tối nay Diêm Hoa đã nói sẽ bắt Thẩm Lãng, vậy thì chắc hẳn ông ta sẽ cho người mai phục ở đây, chỉ cần có lệnh của Diêm Hoa thì bọn họ sẽ xông ra ngay.
“Tổng giám đốc Diêm Hoa, xin ông đấy, hãy mau ra tay đi mà.”
“Tổng giám đốc Diêm Hoa, đã đến lúc anh ra tay rồi.”
Hai người Trần Bình và Trần Dương lòng nóng như lửa đốt, bọn họ cũng là người có tuổi rồi, tự thấy mình xông lên cũng chỉ là đưa mạng cho người ta thôi.

Thế nên lúc này chỉ có Diêm Hoa mới cứu được Trần Huy.
Thế nhưng Diêm Hoa không hề ngăn cản Thẩm Lãng mà ngược lại ông ta còn đi tới đánh cho Trần Huy một trận tơi tả.

Trông thấy cảnh này Trần Bình và Trần Dương vô cùng hoảng sợ.
“Không không không, tổng giám đốc Diêm Hoa ơi, anh đánh nhầm người rồi, đó là Trần Huy cháu trai tôi kia mà, kia mới là Thẩm Lãng cơ.” Trần Bình tưởng Diêm Hoa đánh nhầm người nên ông ta vội vàng nhắc nhở.
“Đúng đó tổng giám đốc Diêm Hoa, đó là con trai của tôi, anh đánh nhầm người thật rồi.” Trần Dương cũng hô lên.
Ai mà ngờ Diêm Hoa lại cười giễu cợt nói: “Mấy người thì hiểu cái quái gì, tôi là người của cậu chủ, đám tạp nham các người dám động đến cậu chủ vậy thì cũng chính là chống lại Diêm Hoa này, tôi không đánh các người thì đánh ai hả!”
Ba người nhà họ Trần càng nghe càng không hiểu gì.
Tình huống gì thế này, cậu chủ gì cơ? Diêm Hoa gọi Thẩm Lãng là cậu chủ ư?
“Tổng giám đốc Diêm Hoa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì hết?” vẻ mặt Trần Bình trở nên mờ mịt.
Lúc này Diêm Hoa nhìn về phía Thẩm Lãng, Thẩm Lãng nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi nhận được sự cho phép của Thẩm Lãng, Diêm Hoa bắt đầu nói ra sự thật.
“Ha ha, Trần Bình, Trần Dương, Trần Huy, mấy người đúng là đồ ngu, như thế rồi còn không hiểu ra à? Cậu ấy chính là cậu chủ, là ông chủ của công ty truyền thông văn hoá Hải Thiên.” Diêm Hoa vừa nói vừa đưa tay về phía Thẩm Lãng.
Hả?
Ba người nhà họ Trần nhanh chóng cảm thấy choáng váng.
Tối nay không phải là bất ngờ mà là khiếp sợ sao?
Tin tức này chẳng khác nào tai hoạ từ trên trời ập xuống đầu người nhà họ Trần.
“Không… không phải chứ? Tổng giám đốc Diêm Hoa, anh không nói đùa với chúng tôi đấy chứ?” Gương mặt Trần Bình lộ vẻ lo lắng.
Còn vẻ mặt Trẩn Dương thì trở nên tái nhợt, ông ta hoảng sợ đến nỗi không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Tổng giám đốc Diêm Hoa, anh đang nói đùa đúng không? Anh đang nói đùa với chúng tôi đúng không?”
Diêm Hoa cười giễu cợt trả lời lại ông ta: “Nói cho các người biết một tin sẽ khiến các người tuyệt vọng hơn.


Tôi không nói đùa đâu, tất cả đều là sự thật.

Cậu Lãng chính là ông chủ thật sự của công ty Hải Thiên.

Mọi hợp đồng các người đã ký cũng là do cậu Lãng quyết định, mỗi một bước đi trong kế hoạch của các người, cậu Lãng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Cho đến lúc này cuối cùng ba người nhà họ Trần mới hiểu ra.
Hoá ra tiệc rượu tối nay chính là Hồng Môn Yến.
Bọ ngựa bắt ve sầu, vốn nghĩ có thể tính kế được Thẩm Lãng, trả thù được Thẩm Lãng, nhưng lại không biết rằng sau lưng Thẩm Lãng đã tính toán hết mọi thứ.
Lúc đó bọn họ đều nghĩ đối thủ chỉ là một con cừu nhỏ mặc người khác xâu xé nhưng đột nhiên lại biết được đối thủ lại là người đứng sau điều khiển toàn bộ trò chơi này, cảm giác này đúng là đả kích rất lớn.
“Sao có thể như thế được? Sao lại biến thành thế này được chứ!”
Vẻ mặt đau khổ của Trần Bình, ông ta không dám tin mọi việc là sự thật.
“Là giả! Tất cả đều là giả! Chẳng phải Thẩm Lãng chỉ là một kẻ học vẽ thôi sao, sao lại có thể trở thành ông chủ của công ty Hải Thiên chứ!” Trần Dương giống như bị điên vậy, ông ta không ngừng lặp lại lời nói này trong miệng.
Lúc này Thẩm Lãng nắm Trần Huy trong tay ném ông ta xuống dưới đất.
“Trần Bình, Trần Dương, sắp đến lượt hai người rồi đấy!”
Thẩm Lãng bước đi mạnh mẽ, chỉ bước hai ba bước đã nhanh chóng đi đến trước mặt Trần Bình và Trần Dương.
Anh giơ nắm đấm lên đánh thẳng vào mặt Trần Bình và Trần Dương.
Bốp.

Bốp.
Bốp.
Một đấm lại một đấm, nắm đấm mạnh mẽ giống như đúc sắt đúc thép.
Ngay sau đó, Trần Bình và Trần Dương bị đánh đến tróc da tróc thịt, rụng cả răng, gãy cả mũi, rách cả mắt.
Hai người họ, hoàn toàn không có sức để đánh trả.
“Tối nay hai người đều phải tạ lỗi với thầy của tôi.”
Thẩm Lãng giống như một bức tượng sát thần, anh đứng sừng sững trước mặt Trần Bình và Trần Dương, cả người toát ra vẻ uy nghiêm và áp bức, khiến người ta không tài nào thở nổi.
Lúc này Thẩm Lãng đã khống chế ý muốn giết người của mình, bằng không anh có thể sẽ chặt đứt đầu của ba người nhà họ Trần này.
“Trần Bình, Trần Dương, Trần Huy, các người đã biết tội của mình chưa?” Thẩm Lãng lạnh lùng tra hỏi.
Lúc này ba người nhà họ Trần làm gì có sức lực mà trả lời câu hỏi của Thẩm Lãng nữa.
Ba người bọn họ đã hấp hối hết cả, thở thôi cũng khó khăn lắm rồi.
Thẩm Lãng cười giễu cợt nhìn ba người bọn họ, trong đôi mắt anh toàn là sự khinh thường.

Ba kẻ vong ân phụ nghĩa các người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không, ngu không chịu nổi, đến cả tứ chi cũng chậm phát triển nốt, đúng là hết thuốc chữa.
“Thầy, dù cho thầy có còn ở trên đời này nữa hay không, sau này kẻ nào còn dám khinh thường người, con sẽ giết cả dòng họ của người đó!”
Hiện tại Thi Bất Du mất tích chưa biết sống chết thế nào, nhưng chỉ cần Thẩm Lãng còn ở Giang Nam thì anh sẽ bảo vệ mỗi một ngọn cây cọng cỏ, mỗi một viên gạch, viên ngói của thầy.
Công ơn của thầy lớn hơn cả trời.
Lúc này Diêm Hoa trông thấy Thảm Lãng đã bớt giận, anh ta hỏi: “Cậu chủ, phải xử lý ba người này thế nào đây?”
“Cứ để chúng tự sinh tự diệt đi.”
Ba người này đã hấp hối hết rồi, cho dù có sống thì cũng là kẻ vô dụng thôi.
“Vậy còn những người nhà họ Trần khác thì sao ạ?” Diêm Hoa hỏi.
“Đưa hết đi khai hoang ở Tây Phi, nhớ kỹ, phải là bộ lạc nguyên thuỷ.” Thẩm Lãng nói.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ liên hệ ngay đây.” Diêm Hoa nói.
“Đuổi hết người nhà họ Trần ra khỏi Mãn Đường Hà Thú, để lại hết đồ của bọn họ, bao gồm cả quần áo ở Mãn Đường Hà Thú, đồ của thầy tôi, cái kim sợi chỉ bọn họ cũng đừng hòng mang đi!” Thẩm Lãng nói.

“Vâng thưa cậu chủ, tôi nhớ rõ rồi ạ, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Tối nay người nhà họ Trần đừng hòng ngủ ngon.” Diêm Hoa nói.
Dưới sự chỉ huy của Thẩm Lãng, Diêm Hoa dắt theo người cả đêm đuổi hết tất cả người nhà họ Trần ra khỏi Mãn Đường Hà Thú.
Diêm Hoa làm theo lời căn dặn của Thẩm Lãng, khi người nhà họ Trần bị đuổi hết ra ngoài cũng không mang theo cái kim cọng chỉ nào ra khỏi Mãn Đường Hà Thú.
Manh mối về thầy, Thẩm Lãng sẽ không để nó đứt đoạn như thế đâu, anh vẫn sẽ đi tìm tung tích của thầy.
Nhà họ Trần không biết vì sao thầy đột nhiên mất tích, nhưng ngang nhiên chiếm lấy gia sản của thầy, lên kế hoạch gây rối đều là sự thật.

Bọn họ có kết cục như vậy thì cũng là trừng phạt đúng người đúng tội thôi.
Thẩm Lãng thề rằng trước khi anh rời khỏi Giang Nam thì nhất định phải điều tra ra manh mối chuyện thầy Thi Bất Du của mình mất tích.
Nếu như không phải ông gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì là bị người ta hãm hại.

Thẩm Lãng đảm bảo, kết cục của người kia chỉ có hơn chứ không kém người nhà họ Trần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.