Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 610: Tôi Còn Ngang Tàng Hơn Ông





Cuối cùng, đoàn xe dừng ở nơi cách đoàn xe của Kim Chung xa mấy mét.
Trong số những chiếc xe Rolls Royce đi đầu, một người vóc dáng uyển chuyển, mặc một bộ đồ màu đen bước xuống.
Tiếp sau đó, những người trên những chiếc xe khác còn lại đều lần lượt xuống xe.
Họ cũng đều mặc đồ đồ đen, logo thêu trên ngực chiếc áo khoác thường không dễ gặp, rất ít người có thể nhận ra họ đến từ tổ chức nào.
Thật ra, logo trước ngực của họ đó chính là huy hiệu của Quản Gia Thế Kỷ.
Công ty Quản Gia Thế Kỷ ở trong xã hội thượng lưu chân chính vẫn vô cùng nổi tiếng.Chỉ có điều người nhà họ Kim cùng với thầy trò thường Ngự Bi lần này còn chưa biết rõ.
Lần này, 9526 đem phần lớn nhân viên của công ty chủ quản Thế Kỷ ở chi nhánh Giang Nam gọi tất cả đến.
Đây là điều chủ nhân phân phó, anh ấy phận là người hầu, theo lý là hết lòng làm việc, hơn nữa còn sợ mất đi chủ nhân lớn mạnh Thẩm Lãng này.
“Chủ nhân! Tổng cộng một ngàn người! Toàn bộ chờ đợi ngài phân phó!”
9526 hướng về phía Thẩm Lãng khom lưng cúi người cung kính nói.
Lúc này Kim Chung và đám hộ vệ của ông ta mới thật sự tin đây chính là đoàn xe một ngàn người của Thẩm Lãng.
Chỉ cần phong cách này đã hù dọa họ một trận.
Kim Chung đột nhiên cảm thấy bản thân không biết lượng sức mình như thế, còn mang người đến trường Ngự Bi trả thù.


Đây chính là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe mà!
Ngay lúc này, khóe miệng Thẩm Lãng hơi nhếch lên, đứng giữa đám người.
Những người quản gia mặc đồ đen này giống như chúng tinh củng nguyệt, thâm trầm chờ đợi Thẩm Lãng phân phó.
“Đem những người này, toàn bộ phế đi! Đến xe của họ cũng đập nát!
Trong sự bình tĩnh của Thẩm Lãng mang một hơi khí làm người ta ớn lạnh tận xương tủy.
Vừa dứt lời, một ngàn tên Quản Gia Thế Kỷ cùng đồng thanh kêu lên Rõ!.
Một người trả lời một tiếng Rõ! như thế, thật chẳng có gì, nhưng khi một ngàn người đồng thanh Quản Gia Thế Kỷ có năng lực thi hành vô cùng mạnh mẽ.

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, Kim Chung vẫn đang còn ngẩn người ra, đám người quản gia quân của Thẩm Lãng đã tóm được người.
Sau đó chính là một mớ hỗn độn ồn ào.
Tất cả những vệ sĩ mà Kim Chung mang đến đều bị đánh ngã, nằm bò trên đất không thể đứng dậy.
Mà Kim Chung mang đến mười chiếc Bentley Mulsanne, tất cả cũng đều bị đập phá hư hỏng hoàn toàn.

Đèn xe thủy tinh bị đập nát bét, thân xe lúc Kim Chung kịp phản ứng cũng đã không kịp, ông ta xông lên bảo vệ một chiếc Bentley Mulsanne.

Đây là chiếc xe mới nhất mà ông ta mới mua năm nay, còn chưa ngồi ấm chỗ.
Lần này lái xe tới chỉ là giả vờ đe dọa, cũng không ngờ tới lại đụng phải xương cứng.
Mà bản thân so với người ta, cái gì cũng không phải.

Thật đúng là cái gì cũng không bằng, cái gì mà họ Kim không ai bằng.

Ở trước mặt công tử Ngoan Nhân này chẳng là cái thá gì.
Công tử Ngoan Nhân nói muốn phế người của mày, ai cũng không ngăn được!
Công tử Ngoan Nhân nói muốn đập xe mày, ai cũng không ngăn được!
Kim Chung đi bảo vệ xe lại bị một tên quản gia đá bay lên mặt đất.
Thậm chí bốn người hộ vệ Đại Long, Nhị Long, Đại Hổ, Nhị Hổ cũng đều bị ‘quân đội trên đất hét lớn thảm thiết
Kim Chung sụp đổ rồi!

Ông ta vô cùng tức giận, nhưng không giải quyết được vấn đề gì.
Trước đây đều là người nhà họ Kim của ông ta ức hiếp người khác, đập xe người khác, lần này coi như là một cú ngã đau đớn.
Càng làm ông ta khó chịu hơn chính là đến bây giờ ông ta vẫn không biết rõ lai lịch của đối phương.
Trước ngực những người mặc áo đen này, thêu cái huy chương rất khác biệt đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Nhìn qua cũng không giống như mười nhà giàu có nhất ở Giang Nam!
Đập phá suốt nửa tiếng đồng hồ, mười chiếc Bentley Mulsanne toàn bộ đều hư hỏng, bề ngoài hoàn toàn tan nát, ngay cả sửa chữa cũng không được.
Kim Chung ngồi bệt xuống đất, thời tiết vào thu, trên đất đã lạnh lẽo hơn, nhưng vào giờ phút này thì trái tim Kim Chung đều lạnh, làm sao còn phải quan tâm trên đất có lạnh hay không?
Ông ta bây giờ đầu óc trống rỗng, nội tâm lạnh lẽo.
Mà Thần Lãng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Chung.
“Ông không phải ngang tàng sao? Bây giờ tôi cho ông biết cái gì gọi là ngang ngược!”
Thẩm Lãng chính là muốn nói cho Kim Chung, nhà họ Kim các người ở Giang Nam cũng không phải có thể một tay che trời.
Mặc dù người mà người nhà họ Kim chọc phải không phải mười nhà giàu có nhất ở Giang Nam, nhưng vẫn phải bị đánh.
Lúc trước con trai ông ức hiếp con trai của người khác, bắt nạt người ta trên trường, ông ta vừa buông thả, vừa cưng chiều.
Coi trời bằng vung!
Giờ phút này, thiên đạo luân hồi, cuối cùng cũng đến lượt bản thân Kim Chung ông ta.
Tâm tình của Kim Chung vô cùng phức tạp, nhưng ông ta vẫn luôn là một người có dã tâm rất lớn, vậy nên đến tận giờ phút này ông ta vẫn không có ý định cúi đầu nhận thua.
Ông ta vẫn còn nghĩ đến sự việc có cơ hội xoay chuyển.
“Phải.

Bây giờ cậu thắng ta, đánh người của ta, đập nát xe của ta.

Nhưng cậu có nghĩ đến hay không? Ta là đổng sự trường Ngự Bi, trường học có rất nhiều công việc đều cần có cái gật đầu của ta.

Cậu có vì em gái của cậu mà suy nghĩ hay không? Em gái cậu sẽ trực tiếp bị đuổi học, từ nay về sau cũng sẽ không có tư cách nhập học nữa!”
Kim Chung bắt đầu thả ra những lời đe dọa, đến bây giờ ông ta vẫn vọng tưởng rằng có thể trở về cục diện ban đầu.
“Quản lý? Tôi có thể nói cho ông biết, hiện giờ người quản lý lớn nhất trong tường Ngự Bi này không phải là ông nữa, mà là tôi!” Thẩm Lãng khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nói: “Ông đã bị đá ra khỏi hội đồng quản trị, từ bây giờ ông không thể hưởng bất kì một đặc quyền nào nữa!”
Kim Chung nghe nói như vậy liền nhất thời cười lớn.
“Ha ha ha… Cậu cứ nói bậy nói bạ đi! Hàng năm ta đều đầu tư cho trường Ngự Bi bao nhiêu tiền như thế, họ tuyệt đối không thể nào đá ta ra ngoài.


Hơn nữa muốn khai trừ ta nhất định phải thông qua hội đồng quản trị bỏ phiếu, vượt qua nửa số phiếu mới có thể khai trừ ta, nếu không cũng không có cửa! Lục Kiệt cũng không dám đá cái cây hái tiền ta ra!”
Kim Chung vẫn cảm thấy không có khả năng mình bị đá, suy cho cùng các loại phương tiện bảo vệ cùng với phát triển của trường Ngự Bi đều cần tiền.
“Tất cả đều có khả năng! Tôi đã cùng trường Ngự Bi kí hợp đồng, hàng năm tôi sẽ là người đầu tư tiền gấp đôi.

Hơn nữa cũng đã bắt đầu từ ngày hôm qua.

Hơn nữa cái hội đồng quản trị cũng đã tổ chức hôm qua.

Tôi cùng mấy vị quản lý uống vài ly rượu.

À, không đúng, chính xác là họ mời tôi uống vài ly rượu.

Mời tôi làm đổng sự, biểu quyết cuối cùng sau đó đã thông qua đá ông ra khỏi hội nghị quản lý.”
Thẩm Lãng nhìn Kim Chung ngồi trên đất, nói cho Kim Chung biết sự thật này.
Mặc dù Kim Chung khó mà tiếp nhận, nhưng đây chính là sự thật.
Mấy người quản lý kia cũng đều là hàng năm dựa vào trường Ngự Bi mà kiếm hoa hồng, mà sau khi Thẩm Lãng tăng cường đầu tư, trường học Ngự Bi sẽ có triển vọng phát triển tốt hơn.
Vậy nên những người quản lí này chỉ mong có một người có thực lực mạnh hơn đi vào góp vốn và cùng nhau kiếm nhiều tiền.
Chỉ cần Thẩm Lãng hàng năm đầu tư gấp đôi của Kim Chung, điều kiện này họ cũng không có cách nào cự tuyệt cả.
“Không thể nào! Ta là người điều khiển thực tế của trường Ngự Bi! Làm sao ta có thể bị cậu nói vô căn cứ!”
Kim Chung lớn tiếng hét lên, chính vào lúc này.

Hiệu trưởng Lục Kiệt cuối cùng cũng chạy đến hiện trường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.