Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 638: Tam Đại Hộ Pháp





“Không thể nào!”
“Một bảo vật quý như vậy làm sao có thể treo trong thư phòng nhà cậu? Đây thật là nói bậy rồi!”
“Cậu tiếp cận tôi có mục đích gì?”
Ông chủ của Tri Thú Trai cũng đã nhìn ra chàng thanh niên trước mặt này trò chuyện cùng mình nhiều như vậy, khẳng định không chỉ đơn giản là mua tranh.
“Những bức tranh cổ giống như thế này trong nhà tôi còn có rất nhiều.

Ông cầm ra hai bức tranh giả cũng không qua mắt được tôi đâu! Đến ngay cả chứng chỉ giám định cũng là giả.”
Thẩm Lãng ngả bài với ông chủ Tri Thú Trai.
“Cậu...!cậu vì sao có thể khẳng định như vậy?” Ông chủ Tri Thú Trai chột dạ.
“Bởi vì tôi chính là đồ đệ bí mật của Thôi Lão Quỷ ở Kỳ Trân Các!” Thẩm Lãnh nói thẳng ra.
Nghe câu này, ông chủ Tri Thú Trai bỗng nhiên kinh ngạc.
Bây giờ Thẩm Lãng đã thừa nhận anh chính là đồ đệ bí ẩn của Thôi Lão Quỷ, ông chủ Tri Thú Trai biết nếu cứ tiếp tục giả vờ cũng không có ý nghĩa gì.
Bởi vì Lý Quỷ gặp Lý Quỳ, còn tiếp tục giả vờ sẽ phí công.
“Cậu muốn làm gì? Rốt cuộc có mục đích gì?”Ông chủ Tri Thú Trai nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt lộ ra tia hung ác.
“Ông không cần biết tôi có mục đích gì! Tiếp sau đây tôi hỏi ông chỉ cần trả lời!” Thái độ Thẩm Lãng vô cùng cường thế.
Ông chủ Tri Thú Trai mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cũng không muốn chọc Kỳ Trân Các.


Dù sao Kỳ Trân Các là tổ chức giám định đứng đầu ngành mà có quyền uy nhất.

Ở giới đồ cổ này nếu như đụng vào Kỳ Trân Các thì sau này cũng đừng hòng lăn lộn trong giới này được nữa!
“Được rồi! Thua trên tay của Kỳ Trân Các cũng coi như là tôi xui xẻo.

Tôi đã sớm khuyên giáo sư Ninh là đừng làmloại chuyện này dưới mí mắt của Kỳ Trân Các, đến nơi khác cũng được.

Nhưng cứ hết lần này tới lần khác muốn ở lại Giang Nam!”
Khi ông chủ Tri Thú Trai nói tới những chuyện này cũng có chút hối hận, cũng có chút bất mãn với vị giáo sư Ninh kia ở trong miệng ông ta.
“Không giấu gì ông, ngụy tạo chứng chỉ giám định của Kỳ Trân Các chính là tôi ở bên ngoài phát hiện ra.

Các người cho rằng chuyện của mình làm là trời đất không hay nhưng nào ngờ giấy không gói được lửa.

Ông cho rằng một chút mánh khóe nhỏ này Kỳ Trân Các sẽ không hay biết?”
Thẩm Lãng nói ra những lời này khiến cho ông chủ Tri Thú Trai không có cách nào phản bác.
“Thực ra thì… thật ra thì chuyện này không liên quan đến tôi.

Là giáo sư Ninh cung cấp hàng cho tôi để tôi đưa đến cửa tiệm bán.

Ông ta nói những thứ này đủ giả đến mức giống thật, giống đến chín mươi chín phần trăm.

Hơn nữa còn có thể giúp tôi qua giám định lấy chứng chỉ giám định của Kỳ Trân Các!” Ông chủ Tri Thú Trai nói.
“Vậy nên hai người chính là ăn nhịp với nhau, triển khai hợp tác?” Thẩm Lãng nói.
“Không phải! Giáo sư Ninh là bên giao hàng, mà tôi chỉ là một trong số những khách hàng của ông ta, huống hồ còn là một nhà đầu tư bán lẻ và tôi cũng không lấy nhiều hàng từ ông ta, cho nên cũng không tính là hợp tác.” Ông chủ Tri Thú Trai trả lời.
“Giáo sư Ninh mà ông nói đến là một người như thế nào? Chỉ đơn thuần là một giáo sư khoa lịch sử đại học Nam Phong?” Thẩm Lãng hỏi.
“Đúng vậy, ông ta làm giáo sư ở đại học Nam Phong.

Nhưng về riêng thì ông ta chuyên cung cấp đồ giả cho những cửa tiệm và chỉ có những địa chỉ đáng tin cậy ông ta mới có thể hợp tác, hơn nữa muốn hợp tác thì phải hợp tác vụ lớn, giống như những sạp hàng rong trên phố kia thì giáo sư Ninh sẽ không tìm đến.”
Sau đó ông chủ Tri Thú Trai nói hết cho Thẩm Lãng những chuyện bản thân mình biết.
“Nên nói tôi cũng đã nói hết rồi! Xin cậu khai ân, bỏ qua cho cửa tiệm của tôi đi! Cầu xin cậu đấy!”
Ông chủ Tri Thú Trai hướng về phía Thẩm Lãng nhẹ nhàng xin tha thứ.
Kỳ Trân Các ở trong ngành này có sức ảnh hưởng thật sự là vô cùng lớn.


Nếu như Kỳ Trân Các công khai nói hàng của Tri Thú Trai có lẫn hàng giả thì công việc kinh doanh của Tri Thú Trai sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, thậm chí còn hoàn toàn bốc hơi trong giới đồ cổ.
Thẩm Lãng lạnh nhạt nhìn ông chủ Tri Thú Trai nói: “Muốn để cửa tiệm này của ông còn hoạt động thì lập tức mang những tác phẩm hàng giả, toàn bộ đều giảm giá.

Bao gồm những bức chứng chỉ giám định ngụy tạo Kỳ Trân Các kia cũng tiêu hủy toàn bộ.

Tôi sẽ bất ngờ đến kiểm tra.

Nếu như để tôi phát hiện ra chỗ của ông vẫn còn, vậy thì cả đời này cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện xoay người!”
Thẩm Lãng cho đối phương một lời cảnh cáo nghiêm túc.
“Vâng vâng vâng, lần sau không dám nữa! Lập tức hạ giá, toàn bộ đều hạ giá, xin ngài cứ yên tâm!” Ông chủ Tri Thú Trai toát hết mồ hôi lạnh.
Ông ta cũng coi như là tránh được một kiếp, không thì đừng hòng tiếp tục làm ăn.
“Chuyện hàng giả có quan hệ gì với nhà họ Lăng không? Thành thật khai báo!”
Thẩm Lãng muốn biết nhà họ Lăng có phải cũng tham dự vào hay không.
“Tôi cũng không rõ nữa! Trước mắt tôi chỉ có thể tiếp xúc với giáo sư Ninh, người của nhà họ Lăng cũng không phải loại người địa vị thấp như tôi có thể tùy tiện tiếp xúc được!” Ông chủ Tri Thú Trai lắc đầu trả lời.
“Những chuyện của tôi và ông hôm nay, đừng để người thứ ba biết được!” Thẩm Lãng lần nữa cảnh cáo.
“Xin ngài cứ yên tâm! Tôi tuyệt đối giữ bí mật!” Ông chủ Tri Thú Trai nói.
Thẩm Lãng rời khỏi Tri Thú Trai cũng vừa là lúc người thừa kế tương lai của nhà họ Lăng-Lăng Vũ vừa vặn đi tới.
Hai người cũng không nhận quen biết, chỉ là đối diện nhau ra hiệu.
Lăng Vũ như thường lệ đến thị sát khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh.
Nhà họ Lăng đâu tư một khoản vốn vô cùng lớn ở thành phố cổ này, trên dưới nhà họ Lăng đều rất coi trọng.
Thẩm Lãng vừa mới bước chân ra khỏi cửa tiệm thì Lăng Vũ liền bước vào Tri Thú Trai.
Ông chủ Tri Thú Trai nhìn qua một cái thấy Lăng thiếu gia đến, vội vàng cúi đầu khom người cung kính nói: “Chào cậu Lăng!”
“Ừ, vừa nãy có chuyện gì vậy?” Lăng Vũ gật nhẹ đầu sau đó nhìn lướt qua ông chủ Tri Thú Trai.
“Cũng không có chuyện gì, vừa rồi có một vị khách hàng vòng vo một hồi ở trong cửa hàng!” Ông chủ Tri Thú Trai cười nói.
Sau đó Lăng Vũ cũng không hỏi tới nữa, đứng dậy và rời khỏi đó.
Mà khi Thẩm Lãng từ khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh đi ra đã là hơn năm giờ chiều.
Vừa vặn đến giờ cơm, Thẩm Lãng đang chuẩn bị tìm một nơi ăn cơm thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Là hội trưởng thương hội - Dương Kim gọi điện tới.
Dương Kim: “Cậu chủ, tôi ở khách sạn Kim Sư bày một bàn tiệc rượu cao lương mĩ vị.

Mời ngài đến dùng bữa!”
Thẩm Lãng: “Sao? Hôm nay có việc gì?”

Dương Kim: “Không có thưa cậu chủ, từ khi ngài giá lâm ở Giang Nam, Dương Kim tôi cũng chưa có dịp đón gió tẩy trần cho ngài.

Tuy rằng hôm nay có hơi trễ, nhưng tôi thật sự muốn cùng cậu chủ ngồi xuống nói chuyện một chút!”
Thẩm Lãng: “Được rồi! Phòng riêng nào?”
Dương Kim: “Phòng riêng 909 cao cấp!”
Trần Lãng: “Đừng gọi quá nhiều người, không tín nhiệm tuyệt đối không thể gọi tới.”
Dương Kim: “Đã rõ thưa cậu chủ, xin ngài yên tâm.

Tôi sẽ cân nhắc kĩ lưỡng chuyện gì nên làm!”
Thẩm Lãng: “Cứ như thế đi!”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Kim, Thẩm Lãng gọi điện cho 9526 lái xe tới trực tiếp chở anh đến khách sạn Kim Sư.
Khách sạn Kim Sư là một trong những khách sạn sang trọng bậc nhất của Giang Nam.
Không lâu sau đó, Thẩm Lãng đi đến khách sạn Kim Sư phòng riêng cao cấp 909.
Mà lúc này Dương Kim đang cùng mấy tên thân tín của cậu ta đẫ đứng ở cửa phòng riêng cung kính tiếp đón.
“Cậu chủ.

Hoan nghênh hoan nghênh.

Mời vào, mời ngồi!”
Dương Kim nở nụ cười, nhiệt tình tiếp đãi Thẩm Lãng vào bên trong phòng ngồi xuống.
Mà ba tên thân tín của Dương Kim cũng đồng thời đưa tay ra làm động tác mời, đều khom lưng cúi người, thái độ cực kì tôn kính.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng nhìn qua ba người một lượt, sau đó ngồi xuống vị trí chính vị.
Sớm đã nghe nói, dưới trướng của Dương Kim có Tam đại hộ pháp.
Một là Khâu Sở Các có mạng lưới quan hệ tốt trong ngành đầu tư.
Hai là Thạch Đạt, một người tinh hoa pháp lý, sáng lập nên công ty luật Thanh Sơn.
Thứ ba là chị đại Tô Tuyết, nhân vật huyền thoại của ngành quan hệ công chúng, hành sự quyết đoán, thủ đoạn kinh người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.