Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 642: Chị Hồng





Từ xưa hồng nhan thường bạc phận, nhà giàu có bạc tình nhất.

Cho dù đích thân đưa cháu gái ngoại Lữ Diễm Diễm “lên đường”, Hướng Thiên cũng có thể làm được chuyện đó.
Đôi khi không phải là ông ta muốn làm, mà là không thể không làm.

Vì tương lai của nhà họ Hướng, ông ta phải chọn làm đao phủ.
Thương hội Giang Nam mới tiến hành được mấy ngày, đã có mấy nhà quyền quý gặp vấn đề.

Đó chính là ý đồ của gia tộc Ngoan Nhân, đưa Thẩm Lãng vào Giang Nam để làm con rối.

Thẩm Lãng là quân cờ, cũng là người chơi cờ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng ăn sáng rồi bắt đầu sửa soạn lại quần áo.

Anh thay một bộ tây trang đặt may riêng, đứng trước gương.

Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi tới, thắt caravat cho anh.

“Nhớ kỹ, buổi trưa phải ăn cơm đúng giờ đấy, đừng đói bụng, sẽ tổn thương dạ dày.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa thắt caravat cho Thẩm Lãng vừa dặn Thẩm Lãng ăn cơm đúng giò.
Thẩm Lãng mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi Nhuyễn Nhuyễn, anh nhớ mà.

Ở nhà chăm sóc Thanh Thanh, có việc gì em cứ sai người hầu làm là được.”
“Vâng.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng gật đầu.
Sau đó, Thẩm Lãng ngồi vào một chiếc Rolls-Royce Phantom.

Trên ghế lái là quản gia 9526, cô sẽ đưa Thẩm Lãng đến tòa nhà A của cao ốc tài chính hoàn cầu trước, nơi diễn ra thương hội Giang Nam.

Thẩm Lãng muốn đến đó một buổi sáng, sau đó có thể hoạt động tự do.

Đây chính là hành trình gần đây của Thẩm Lãng.
Trên đường đi, Thẩm Lãng gọi điện thoại mở cuộc họp với các thành viên chủ chốt của tập đoàn Phi Vũ.

Hôm nay thương hội Giang Nam sẽ giới thiệu một dự án cho tập đoàn Phi Vũ, sau đó để tập đoàn Phi Vũ tự giải quyết.

Thương hội Giang Nam coi như là người trung gian, rốt cuộc có thành công hay không thì còn phải xem thao tác của tập đoàn Phi Vũ.

Đây là ưu đãi của thương hội Giang Nam đối với doanh nghiệp nơi khác, đại biểu của các doanh nghiệp ở những khu vực lân cận có thể tới tham dự thương hội Giang Nam, trên đường đi vượt mọi chông gai, rất là vất vả, cho nên đây coi như là sự nâng đỡ.

ngôn tình hài
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đã đến hiện trường thương hội Giang Nam.

Kế tiếp, thương hội Giang Nam bắt đầu đúng giờ.

Trong cuộc họp, Dương Kim đã trình bày rõ về những dự án nâng đỡ đối với các doanh nghiệp đại biểu của tỉnh khác.

Để công bằng, các doanh nghiệp đại biểu của tỉnh khác cần tiến hành rút thăm, bốc trúng dự án nào thì dự án đó sẽ thuộc về họ.
Thẩm Lãng đại biểu cho tập đoàn Phi Vũ và đại biểu của các doanh nghiệp khác sẽ cùng nhau lên sân khấu rút thăm, bao gồm cả Tống Tri Viễn của tập đoàn Tống thị.

Tổng cộng có mười doanh nghiệp đại biểu tỉnh khác, đều là những doanh nghiệp thuộc những tỉnh lị chung quanh Giang Nam.
Khi Thẩm Lãng lên sân khấu, sắc mặt của một số người dưới sân khấu nhất thời thay đổi.
“Mẹ kiếp, chính là thằng nhóc đó! Nghe nói thằng nhóc này đã đánh gãy tay con trai mình, ít ra phải tĩnh dưỡng ba tháng mới có thể lành lặn như cũ!” Sắc mặt Hướng Thiên tái mét, đôi mắt như phun lửa trừng Thẩm Lãng trên sân khấu.
“Hửm? Cậu ta chẳng qua chỉ là lãnh đạo cấp cao của truyền thông Tử Đằng, sao có thể đại biểu cho tập đoàn Phi Vũ lên sân khấu rút thăm?” Gia chủ Lăng Vân của nhà họ Lăng nghi hoặc nhìn Thẩm Lãng trên sân khấu.

Bạch Hùng ngồi bên cạnh Lăng Vân giải thích: “Theo tin đồn thì cậu nhóc này có quyền lực rất lớn ở tập đoàn Phi Vũ, thân phận lãnh đạo cấp cao của truyền thông Tử Đằng rất có khả năng chỉ là lớp ngụy trang của cậu ta.

Thân phận chân thật của cậu ta rất có khả năng là người nắm giữ tập đoàn Phi Vũ.”
Nghe Bạch Hùng giải thích xong, Lăng Vân cảm thấy rất hợp lý.

Ông ta khinh thường nói: “Làm trò đó thì có ích gì? Từ truyền thông Tử Đằng tới tập đoàn Phi Vũ chẳng qua chỉ là doanh nghiệp hạng hai, trước mặt mười gia tộc quyền thế chúng ta chỉ là một đám rác rưởi.

Giỏi làm màu.”
Bạch Hùng nói: “Có lẽ người ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở thành kẻ địch của mười gia tộc quyền thế của Giang Nam.

Đối thủ của người ta là những gia tộc hạng hai ở Giang Nam, tiến hành cạnh tranh với gia tộc hạng hai thôi.”
Đúng lúc này, Hướng Thiên chen mồm vào: “Thằng nhóc này đánh gãy hai tay của con trai tôi, dù gì đi nữa tôi cũng phải cho nó biết mặt!”
Gia chủ Lăng Vân của nhà họ Lăng cũng tức mà không biết nói sao: “Lão Hướng, ông nói vậy thì tôi cũng tức.

Tôi đã điều tra rồi, rất có khả năng chính thằng nhóc này đã ném bà thím cùng mấy thằng cháu của tôi từ cửa sổ tầng ba của trà lâu đối diện.

Bây giờ họ còn đang cấp cứu ở bệnh viện! Tôi nhất định phải xả cơn giận này!”
Hướng Thiên nói: “Mẹ nó, thằng nhóc này đúng là gây chuyện khắp nơi.

Nó cho rằng nó vẫn ở Vân Thành à? Tới Giang Nam là địa bàn của chúng ta, phải cho nó biết cái gì gọi là trở ngại khắp nơi, cái gì gọi là cạm bẫy ở khắp nơi!”
Nhà họ Hướng, nhà họ Lăng đều có mâu thuẫn với Thẩm Lãng, thực ra nhà họ Bạch cũng mâu thuẫn với Thẩm Lãng, chẳng qua Bạch Hùng còn chưa biết mà thôi.

Thông gia của ông ta chính là bị Thẩm Lãng làm cho phá sản, Bạch Hùng không ngờ đều là một người.
Sau khi rút thăm, cuối cùng tập đoàn Phi Vũ đạt được dự án hợp tác cùng một công ty đầu tư.

Sau khi Dương Kim tuyên bố, Hướng Thiên và Lăng Vân liếc nhìn nhau, cười lạnh: “Lão Lăng, thằng nhóc này sắp tìm kiếm hợp tác với Tư Bản Tân Diệu.

Chị Hồng của Tư Bản Tân Diệu khó chơi lắm đấy.

Tôi từng giao thiệp với chị Hồng rồi, có chút giao tình, chị Hồng cũng không phải là dạng vừa gì đâu.”
Lăng Vân cũng cười khẽ: “Chị Hồng là nhân vật lập dị trong giới đầu tư, người phụ nữ này cực kỳ thích trai trẻ.

Một nhân viên của công ty tôi trước kia từng bị cô ta ép buộc, nổi tiếng là thích trâu già gặm cỏ non trong ngành nghề.”
Hướng Thiên nói tiếp: “Lão Lăng, ý tôi là không thể để thằng nhóc này thành công hợp tác với Tư Bản Tân Diệu.


Chúng ta phải ra oai phủ đầu với cậu ta, cho cậu ta biết ở Giang Nam này, ai mới là đại ca!”
Lăng Vân cũng gật đầu tán thành: “Đúng thế, thằng nhóc này ngông cuồng vô tri, phải cho cậu ta chịu thiệt mới được! Chúng ta đi nói chuyện với chị Hồng, để cô ta trêu chọc thằng nhóc này, đừng hợp tác thành công.”
Lúc này, Bạch Hùng xem trò hay: “Tôi bảo hai ông này, chơi chiêu này ác quá đấy.

Người ta từ Vân Thành xa xôi chạy tới Giang Nam, vậy mà các ông lại chặn đường người ta.

Chỉ cần là gia tộc quyền thế tham gia thì tập đoàn Phi Vũ của cần ta sau này còn sống nổi sao?”
Bạch Hùng đương nhiên sẽ không suy xét cho tập đoàn Phi Vũ với Thẩm Lãng.

Ông ta chỉ trêu ghẹo vì muốn xem trò hay thôi.
“Lão Bạch, ông đừng giả vờ làm người tốt nữa.

Trước giờ các doanh nghiệp ở tỉnh khác tới đây, ông ăn còn ít sao? Năm kia với năm ngoái, ông làm cho một ông chủ doanh nghiệp tỉnh Tây Bắc lúc tới ngồi Rolls-Royce, lúc về không còn cái quần lót mà mặc.” Lăng Vân cười nói.
“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại.

Chuyện chị Hồng có cần tôi giúp không?” Bạch Hùng hỏi.
“Đương nhiên là cần.

Theo tôi được biết thì chị Hồng đang có mấy dự án với tập đoàn Bạch thị các ông, nếu lão Bạch có thể ra mặt thì tôi nghĩ sẽ thuận lợi hơn nhiều.” Hướng Thiên nói.
Ba người lập tức ăn nhịp với nhau, ba gia tộc quyền quý hợp sức với nhau chơi xỏ Thẩm Lãng.

Không phải họ cảm thấy Thẩm Lãng có thể đe dọa mình, họ chỉ muốn trêu đùa, trả thù một doanh nghiệp hạng hai đến từ tỉnh ngoài mà thôi.

Họ là vua của Dương Nam, trong quy tắc trò chơi của họ, chỉ có họ mới có tư cách ngông cuồng ở Giang Nam này.

Còn những doanh nghiệp tỉnh ngoài chỉ cần có bất cứ hành vi nào không thuận theo ý họ thì họ sẽ tra tấn, cuối cùng diệt trừ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.