Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 676: Tên Hề





Vì vậy, bây giờ Lăng Sương Nguyệt đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn còn chưa kết hôn.
Loại tình huống này khá là hiếm thấy ở giới giàu có của Giang Nam.
Mặc dù có rất nhiều công tử nhà giàu từng theo đuổi cô thế nhưng cô không tìm được đối tượng ăn ý để yêu đương.
Thẩm Lãng không muốn tốn nhiều thời gian, rất rõ ràng bởi vì Lăng Vũ không định gặp anh.
Như vậy, anh cũng không cần phải...!Tiếp tục lãng phí thời gian với Lăng Vũ.
Trước mắt, sự kiện gian lận của Kỳ Trân các, thành phố đồ cổ của nhà họ Lăng vẫn chưa thể xóa tan nghi ngờ.
Ba ngày sau!
Trên con đường đến phía nam sông Trường Giang, từng đoàn xe sang trọng nối tiếp nhau, ầm ầm băng qua!
Khung cảnh hoành tráng như vậy, thu hút không ít ánh mắt từ những người qua đường!
"Trời ạ, Ferrari, Porsche, Maserati,..."
"Chẳng lẽ có người nổi tiếng nào tới tham gia hoạt động gì đó ở Giang Nam sao?"
Một cô gái nhìn những chiếc xe sang trọng này như ánh mắt fangirl nhìn idol, tiếng thét chói tai vang lên không dừng lại!
Trong đám người đó, có một người thanh niên có khuôn mặt rất đẹp trai, đôi mắt lóe lên tia sáng sắc bén: "Nhà họ Hoàng? Thể hiện hoành tráng ghê..."
Người thanh niên đó không phải ai khác, chính là Thẩm Lãng.
Tối hôm trước, anh vẫn còn vắt óc nghĩ, tiếp theo nên thu phục nhà giàu nào đây.
Ngày hôm nay Hoàng Lão Tà dám làm ra động thái lớn như vậy!

Điều này đã gợi ý cho Thẩm Lãng mục tiêu mới!
Ngước mắt lên nhìn trời, Thẩm Lãng tự lẩm bẩm: "Xem ra mình cũng sắp lên tàu rồi!"
Ai ngờ những lời này bị cô gái vừa mới thét chói tai ấy nghe được, cô ấy chợt quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Lãng!
Phát hiện người nọ thoạt nhìn cũng chỉ là một người đến hóng hớt, nhưng giọng điệu lại không hề nhỏ!
Hai tay cô gái chống eo, trên mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Cậu không nhìn lại chính bản thân mình xem, lại còn nói lên được con tàu, cũng chỉ xứng đứng trong đám người nói phét thôi!"
Hả?.

Được copy tại ( ТRUМTRU YEИ.

vN )
Đột nhiên Thẩm Lãng giật mình vì bị châm chọc.
Nhưng khi nhìn cô gái trang điểm đậm, anh thầm nghĩ bản thân mình không nên chấp loại fan thô tục này!
Anh xoay người rời đi!
Giọng nói châm biếm của cô gái lại truyền đến: "Thằng ranh hôi hám, tự ái nên không dám nói gì sao, mau về nhà tự soi gương nhìn bản thân mình đi."
Tiếng nói vừa rơi xuống!
Xung quanh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc!
"Ối trời, phía sau còn nhiều nữa, mẹ nó, từ khi nào Rolls-Royce có nhiều như vậy?"
Ai đó hét lên.
Bởi vì...!Chỉ cần một chiếc xe hạng sang này cũng đủ để họ phấn đấu cả đời, có khi cmn cả đời vẫn không mua nổi!
Nhưng được ngắm qua cũng là một chuyện rất vui!
Bên kia, bến tàu Ngoại Hải, hàng nghìn người vây xem, trong tay họ giơ điện thoại di động lên thật cao và đặt ngón tay vào nút chụp ở tất cả các góc độ!
Bờ biển vào mùa hè oi bức, một đoàn xe khổng lồ như vậy.

Nó giống như một bữa tiệc giữa biển và bầu trời!
Lần lượt từng cái xe sang, sau khi xuất trình vé vào cửa, từ từ lái vào bến tàu!
Xung quanh có rất nhiều phóng viên truyền thông, họ đặt ống kính rất dài nhắm ngay vào chỗ trung tâm con tàu du lịch.
Thẩm Lãng cũng ung dung bước tới cửa ra vào!
"Thằng nhóc nghèo từ đâu ra? Cút sang bên cạnh!"
Một người cao to lực lưỡng ngăn bước chân của Thẩm Lãng lại, vẻ mặt coi thường mắng!
Giọng nói này ngay lập tức thu hút sự chú ý của hàng chục nghìn người!
"Tên nhóc này không biết xấu hổ à, vẫn còn muốn chen vào."
"Mọi người đoán xem thằng nhóc này có bị ăn đòn hay không?"

Một số công tử nhà giàu ngồi trên xe sang lúc này cũng thích thú dừng xe lại, một tay kéo cửa kính xe, ánh mắt tinh nghịch xem Thẩm Lãng xử lý chuyện xấu hổ trước mắt như thế nào!
Nhìn lại Thẩm Lãng, chân mày anh cau lại, một tay thò vào trong áo ngực, vô cùng bình tĩnh rút ra một tấm vé cửa: "Cái này sao?"
Ồ?
Bảo vệ giật mình khi nhìn tấm vé vào cửa, cái tay nhanh chóng cầm lấy tờ vé vào!
Vé vào cửa là thật!
Nhưng tên nhóc trước mắt này nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ có tiền mà.
"Đây là của cậu?"
"Có vấn đề gì sao?" Trên mặt Thẩm Lãng vẫn duy trì biểu cảm vô tội.
Với năng lực của dòng tộc Ngoan Nhân, chỉ một tờ vé vào cửa mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng!
Cho nên thời điểm Thẩm Lãng quyết định nhắm vào nhà họ Hoàng, anh đã gọi một cuộc điện thoại!
Vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Lãng khiến bảo vệ có hơi sững sờ.
Hơi do dự, bảo vệ thầm nghĩ có một ít con cháu nhà giàu thích chơi trò khiêm tốn, nói không chừng người này cũng thích chơi trò khiêm tốn.
Nghĩ xong, bảo vệ chuẩn bị cho qua...
Nhưng mà, đúng vào lúc nào, đột nhiên một tiếng hô to từ bên cạnh truyền đến: "Mẹ kiếp, thằng quái nào trộm vé vào cửa của tôi!"
"Mẹ kiếp, nếu để cho tôi bắt được, thì tôi nhất định phải đánh chết người đó!"
Bảo vệ nghe vậy, chợt rút lại vé vào cửa, rồi trợn mắt lên, tay chỉ về phía Thẩm Lãng và quát: "Cậu ăn trộm vé vào cửa?"
Lời vừa nói ra, mười mấy người bảo vệ bao vây xung quanh!
Nếu không phải có sự xuất hiện của giới truyền thông, có lẽ bọn họ đã trực tiếp bắt được Thẩm Lãng!
Ngược lại Thẩm Lãng cũng nhướn mày!
Nhìn theo giọng nói, đó là một người phụ nữ mặc váy trắng khoét đến tận hông và khuôn ngực vô cùng đầy đặn giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào!
Phía sau cô ta là hơn chục người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen!
"Xin hỏi quý cô, cô bị mất vé vào cửa sao?" Sau khi nhân viên bảo vệ thấy người phụ nữ, vẻ mặt của anh ta trở nên kính cẩn!
Anh ta cũng đưa vé vào cửa của Thần Lãng cho người phụ nữ, tiếp tục hỏi: “Có phải cái này không?”
Mẹ nó!
Mặt Thẩm Lãng tối sầm lại, trong lòng thầm rủa, biểu cảm nhìn bảo vệ cũng xảy ra thay đổi!
“Đây là vé vào cửa của tôi!”
Tuy nhiên, giọng người phụ nữ còn cao hơn cả Thẩm Lãng, cô ta giật lấy vé vào cửa: “Đây là vé vào cửa của tôi!”
Đúng là không biết xấu hổ!
Thẩm Lãng đã hơi tức giận rồi!
Anh không nghĩ tới người phụ nữ này không hề biết xấu hổ như vậy!
"Bắt thằng nhóc này lại!"
Thẩm Lãng không ngờ rằng nhân viên bảo vệ thậm chí còn không cho mình cơ hội giải thích, mà vẫn bắt chính mình.

Cơ thể anh di chuyển lui về phía sau.
Cố nén lửa giận trong lòng, anh nói: "Vé vào cửa là của tôi!"
"A!"
Người phụ nữ nhìn Thẩm Lãng vẫn còn nói dối, người phụ nữ trào phúng không gì sánh được.
Móng tay dài chỉ vào Thẩm Lãng: "Đồ ăn trộm mà vẫn dám cứng miệng!"
"Nhưng cậu bảo mọi người nhìn xem, nơi này là chỗ nào?"
"Nhà họ Hoàng tổ chức tiệc từ thiện, chỉ bằng vào một tên nhóc không ai biết cậu là ai, cũng muốn đến từ thiện? Chẳng lẽ muốn chui vào chờ chúng tôi giúp đỡ cậu?"
Há há!
Mọi người nghe được lời của người phụ nữ, tiếng cười giễu cợt vang lên!
"Còn nữa, cậu tới đây như thế nào? Ngay cả một chiếc xe đàng hoàng cũng không có, ai mà tin được cậu sẽ có vé vào cửa chứ?"
Mọi người đồng lòng gật đầu!
Rõ ràng vẻ khiêm tốn của Thẩm Lãng, rơi vào trong mắt của bọn họ lại trở thành kẻ nghèo nàn!
Thẩm Lãng tức giận cười to!
Anh nhìn người phụ nữ một chút, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía bảo vệ: "Lẽ nào anh không biết vé vào cửa sẽ có tên sao?"
Vé vào cửa là giấy xác nhận tư cách.
Cho nên, mỗi vé vào cửa đều có in tên người sở hữu nó.
Bảo vệ nghe vậy, cũng không để lời nói của Thẩm Lãng vào trong lòng, anh ta thấy, thằng nhóc này chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi!
"Cậu nghĩ nói vậy thì tôi sẽ tin sao?"
Nói xong, nhân viên bảo vệ xoay người nhìn về phía người phụ nữ: "Quý cô này, cô có thể cho cậu ta xem tên vé vào cửa sao, tôi xem cậu ta còn dám nói dối không!"
Hừ!
Người phụ nữ hừ lạnh, mặc dù trong lòng tràn đầy bất mãn, nhưng cũng không gây khó dễ với bảo vệ!
Xoay cổ tay và nhìn vào tờ vé!
Nhưng...
Khi nhìn cái tên in dưới tờ vé, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bỗng đanh lại!
"Điều này...!Điều này sao có thể?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.