Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 704: Làm Sao Anh Biết Tôi Không Phải Là Ông Chủ





"Cái cô tên Chu Nghiêm kia nói, Tập đoàn Phi Vũ là công ty mới, có thể mang đến cho cô ấy rất nhiều không gian phát triển.

Cô ấy ở công ty trước, mặc dù được làm quản lý, nhưng mà cô ấy là người rất có dã tâm, cho nên đã lựa chọn Tập đoàn Phi Vũ để bắt đầu lại từ đầu.

"
"Mà người tên Trương Tịnh Di này, chủ yếu bởi vì tính cách và mặt nhân phẩm, vô cùng thích hợp với chúng ta, mặc dù năng lực làm việc kém một chút, nhưng mà sau khi bắt đầu công việc thì có thể đào tạo rèn luyện được!" Người phỏng vấn nói như thật.

Thẩm Lãng ở bên cạnh, nghe được những lời này, trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chu Nghiêm, lại là người dám nghĩ dám làm.

Thẩm Lãng vừa mới định để cho Trương Tịnh Di được vào công ty, đá rơi Chu Nghiêm xuống, như vậy mới có thể giáo huấn được cái người phụ nữ không lễ phép này một chút.

Thế nhưng mà đối với loại lòng dạ hẹp hòi trả thù như này, quả thực có vẻ hơi nhàm chán, phỏng vấn cũng đã được thông qua, mấy loại chuyện như này Thẩm Lãng, cũng cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

"Để cả hai người bọn họ tới tới công ty làm đi!" Thẩm Lãng nhàn nhạt nói với Từ Nghị.

Thẩm Lãng đã lên tiếng, chắc chắn Từ Nghị sẽ không dám nói thêm cái gì.


Sau khi người phỏng vấn quan rời khỏi phòng làm việc, nhanh chóng mang tin tức này tới nói cho Trương Tịnh Di và Chu Nghiêm.

Phương diện tiền lương hay đãi ngộ, cũng vượt quá mong muốn của Chu Nghiêm và Trương Tịnh Di.

Trương Tịnh Di vô cùng vui vẻ, không biết nên làm sao, mà Chu Nghiêm ngược lại lộ ra mười phần bình tĩnh, dưới cái nhìn của cô, nếu như Tập đoàn Phi Vũ từ chối mình, thì đó hoàn toàn là tổn thất của Tập đoàn Phi Vũ.

"Chu Nghiêm, hôm nay hai chúng ta, có thể chúc mừng một chút, lúc nữa tớ sẽ đi mua thức ăn trở về nấu cơm!" Trương Tịnh Di vui vẻ nói.

Chu Nghiêm cười cười, nói tiếp: "Thời gian ăn cỏ rốt cục cũng kết thúc, cậu đừng mua thức ăn, gần đây ăn cơm cậu nấu tớ đã gầy đi rồi, lúc nữa hai chúng ta ra ngoài ăn bữa thật ngon, cuộc sống lúc này mới là bắt đầu!"
Nghe thấy Chu Nghiêm nói như vậy, Trương Tịnh Di bướng bỉnh thè lưỡi, cười nói: "Được! Hôm nay sẽ đền bù lại miếng thịt cậu đã bị mất!"
Hai người rất nhanh rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ.

Lúc này Thẩm Lãng, thấy gần đến thời gian, đứng dậy đi vào trong phòng họp, chuẩn bị một hồi, cùng Dương Kim nói một chút về hạng mục Tân Hải, gặp mặt với từng người phụ trách.

Hạng mục giải phóng mới của Tân Hải rất lớn, chỉ dựa vào một mình Từ Nghị, chèo chống thì thật sự không thể chịu đựng nổi, với lại Từ Nghị còn phải phụ trách rất nhiều hạng mục khác trong Tập đoàn Phi Vũ, cho nên đám người mà Dương Kim tìm đến, cũng là trợ lý cho Từ Nghị.

Mà Từ Nghị, bởi vì còn phải chuẩn bị, cùng với những công ty kia, nói chuyện làm ăn hợp tác nên dứt khoát để ông chủ Thẩm Lãng đi gặp.

Bởi vì thời gian còn sớm hơn một chút, phòng họp lớn như vậy cũng không có một ai.

Thẩm Lãng tùy tiện tìm một chỗ, ngồi xuống.

Chỉ trong chốc lát, cửa phòng họp bị đẩy ra, một thanh niên mặc quần áo chỉnh tề đi đến.

Thanh niên này chính là người mà Dương Kim tìm ra, tên là Vu Hải Dương.

Bước vào trong phòng họp, Vu Hải Dương thấy Thẩm Lãng đang ngồi trong phòng họp hẻo lánh.

Thấy Thẩm Lãng mặc trang phục bình thường, thậm chí ngay cả cái đồ vét cũng không mặc, bày ra dáng vẻ nhàn hạ, Vu Hải Dương dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm việc, đã vội vàng kết luận Thẩm Lãng hẳn là người làm việc vặt trong công ty này, trốn ở trong phòng họp lười biếng mà thôi.

"Này, anh đi pha cho tôi ly cà phê cầm vào đây, năm phần đường!" Vu Hải Dương ngạo mạn nói, lập tức đi đến phía bàn hội nghị.


Thẩm Lãng không nhúc nhích tí nào, cúi đầu vẫn nghịch điện thoại di động như cũ.

Vu Hải Dương thấy thế, có chút giận dữ, nói to giọng lên: "Nói anh đấy, anh bị điếc sao? Bảo đi pha ly cà phê lại không nghe thấy sao!"
Lúc này, Thẩm Lãng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào Vu Hải Dương một chút, nhàn nhạt nói: "Xem ra công việc này này của anh là làm không công, anh đã từng thấy lãnh đạo đi rót cà phê cho nhân viên bao giờ chưa?"
Nghe thấy như thế, trong lòng Vu Hải Dương kêu lộp bộp.

Lãnh đạo?
Vu Hải Dương biết, Từ Nghị là quản lý của Tập đoàn Phi Vũ, lần này mình đến Tập đoàn Phi Vũ, để làm Phó quản lý.

Có thể nói ngoại trừ Dương Kim và Từ Nghị, thì mình ở Tập đoàn Phi Vũ căn bản là không còn lãnh đạo nào khác.

Nếu như là có, thì đó chính là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ!
Nhưng mà ông chủ tập đoàn lớn như vậy, tại sao lại là một tên nhóc tầm hơn hai mươi tuổi được chứ?
Nghĩ tới những thứ này, Vu Hải Dương không khỏi cảm thấy vừa rồi mình có chút buồn cười, lăn lộn nhiều năm như vậy còn bị tên nhãi ranh này dọa nạt!
"Ha ha ha! Sao anh không nói anh là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ đi?" Vu Hải Dương nói.

"Vậy làm sao anh biết tôi không phải là ông chủ của nơi này chứ?" Thẩm Lãng hỏi ngược lại.

"Anh cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn xem, nếu là anh là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ, tôi còn là mười nhà giàu có nhất Giang Nam đấy.

Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian pha cho ông đây ly cà phê, bằng không lúc nữa báo cho lãnh đạo của anh biết, thì anh cũng đừng nghĩ sẽ tiếp tục làm việc ở đây!"
Vu Hải Dương đã ngồi ở bàn hội nghị, lựa chọn vị trí cũng là gần chủ vị, vị trí này bình thường trong lúc họp là vị trí của người đứng thứ hai.

"Tôi cảm thấy tốt nhất anh vẫn nên gọi điện thoại cho Từ Nghị, thuận tiện hỏi xem tôi là ai.

" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.

Bộp!
Vu Hải Dương đập chiếc cặp công văn vào trên mặt bàn hội nghị, chỉ vào Thẩm Lãng mắng: "Mẹ nó nhãi ranh đã cho mặt mũi lại còn không muốn mặt mũi, cho anh chút mặt mũi cũng không nhận lấy, anh biết là ai gọi tôi đến công ty không? Nói ra sẽ hù chết anh, coi như là Từ Nghị cũng không có quyền được khai trừ tôi! Cút nhanh lên ra ngoài lấy cho tôi ly cà phê!
Thẩm Lãng trong lòng ngầm thở dài, loại người như này nếu như được gọi để tiến vào hạng mục, không nói trước năng lực thế nào, chỉ mỗi nhân phẩm và tố chất này cũng là đồ cặn bã.


Thẩm Lãng nói: "Tôi mặc kệ là ai đã gọi anh đến, bây giờ anh cút ngay, tôi cũng lười so đo với anh!"
"Ha ha ha! " Vu Hải Dương tức giận nở nụ cười lạnh, nói: "Hôm nay thật đúng là mở mang kiến thức, một người chuyên làm việc vặt ở Tập đoàn Phi Vũ ban ngày ban mặt lại dám như vậy, loại người như anh nên đi ăn xin!"
Nói xong, Vu Hải Dương lấy điện thoại ra, nói với Thẩm Lãng: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho hội trưởng Dương của anh, anh cảm thấy anh còn có thể giả vờ được bao lâu?"
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười cười, nói: "Anh gọi đi, không biết số điện thoại thì tôi cho anh gọi!"
"Anh!" Vu Hải Dương nhất thời nghẹn lời.

Vu Hải Dương đúng thật là được Dương Kim sắp xếp tới Tập đoàn Phi Vũ, nhưng mà số điện thoại di động của Dương Kim, đối với người cấp như Hải Dương, căn bản là không có khả năng biết được, mỗi lần liên hệ cũng đều do thư ký của Dương Kim liên lạc với ông ta mà thôi.

Vu Hải Dương muốn liên hệ với Dương Kim, hay là với bất kỳ người nào khác, cho dù đã được hẹn trước cũng chưa chắc có thể liên hệ được.

Điểm này Thẩm Lãng cũng rõ ràng, cho nên nhìn thấy Vu Hải Dương, lúc này sắc mặt vừa đỏ vắn trắng, Thẩm Lãng trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười.

"Được! Được đó! Tên nhãi ranh tôi đã nhớ kỹ anh rồi, chúng ta còn nhiều thời gian, một ngày nào đó tôi sẽ để cho anh quỳ gối trước mặt tôi, dập đầu nhận lấy lầm!" Vu Hải Dương cắn răng nghiến lợi nói.

"Không cần ngày còn dài, một lúc nữa là anh có thể thấy được.

" Nói xong, Thẩm Lãng trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Dương Kim.

Điện thoại được kết nối.

"Bây giờ đến ngay phòng họp của công ty, năm phút nữa mà không đến, thì ông cút luôn với người mà ông nhận đi!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.

Dương Kim ở đầu bên này điện thoại, bị dọa cho suýt chút trượt từ trên ghế xuống.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.