Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 706: Bí Mật Của Ông Chủ Cửa Hàng Bán Đồ Lặt Vặt





Mọi chuyện cũng không khác gì so với suy nghĩ của Thẩm Lãng nghĩ.

Vương Huy thấy Lý Đại Hải đang sở hữu nhiều, cho nên cậu ta lập tức muốn lấy lại những hợp đồng mua đất kia để độc chiếm, chỉ là cậu ta không thể ngờ tới mạng của Lý Đại Hải lại lớn như thế, anh ta cứ như vậy mà trở về từ cõi chết.
Thẩm Lãng tiếp tục hỏi: "Hợp đồng mua đất trong tay Lý Đại Hải đâu?"
"Lý Đại Hải nói, miễn là chúng ta đưa sinh ta ra khỏi Thành phố Giang Nam một cách an toàn, anh ta sẽ lập tức đưa cho chúng ta những hợp đồng đó.

Dù sao anh ta cũng phải rời khỏi Thành phố Giang Nam, cho nên đối với anh ta, những hợp đồng này cũng vô dụng.

Hơn nữa, anh ta cũng không dám trở về đây." Lưu Hổ nói.
Đối với những tên cặn bã như Lý Hải, cho dù chết mười nghìn lần, Thẩm Lãng cũng sẽ không cảm thấy đáng thương.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãng lại quan tâm đến những bản hợp đồng đang nằm trong tay Lý Đại Hải.
Giá trị của những hợp đồng mua đất đó đối với Thẩm Lãng mà nói, tuy chúng không phải là một khối tài sản kếch xù, nhưng đối với những dự án ở khu vực mới Tân Hải trong tương lai của Tập đoàn Phi Vũ mà nói, chúng lại đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Nếu có những bản hợp đồng này, điều đó tương đương với việc bọn họ có thể nắm bắt toàn bộ quyền phát triển của khu vực mới Tân Hải trong tương lai.

Ngay cả khi, những người khác muốn phát triển ở đó thì thực tế cho dù mấy người đó có thông minh đến cỡ nào thì cũng không thể có cách nào khác.

Khi nghĩ về chuyện này, Thẩm Lãng châm một điếu thuốc lên rồi hít một hơi thật sau, sau đó anh rơi vào suy ngẫm.

Sau khi hút xong điếu thuốc đó, Thẩm Lãng đứng dậy và nói với Lưu Hồ: "Đưa tôi đến gặp Lý Đại Hải đi, tôi có cách khiến cho anh ta phải giao những bản hợp đồng đó ra trước."
Lưu Hổ nghe Thẩm Lãng nói như vậy, trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc.

Anh ta còn muốn hỏi điều gì đó nhưng không dám mở miệng.
Một nhóm người đi đến vùng ngoại ô, nơi mà Lý Đại Hải đang chốn.
Lưu Hổ sợ Vương Huy lại tới bắt cóc người đi, cho nên anh ta đã cố ý sắp xếp cho Lý Đại Hải ở một vùng ngoại ô rất hẻo lánh.
Trong bán kính năm km xung quanh chỗ này đều không có bất kỳ cái gì, cho nên khi nào có bất cứ một chiếc xe nào đi qua thì sẽ rất dễ thấy.
Ở một chỗ như thế này cho dù Vương Huy thật sự tìm tới thì khi anh ta còn chưa đến gần nơi Lý Đại Hải đang chốn, chắc chắn cậu ta đã bị phát hiện ra.
"Tôi đi vào, các cứ chờ ở bên ngoài đi." Thẩm Lãng nói với Lưu Hổ xong thì lập tức một mình đi vào gặp Lý Đại Hải.
Mười phút sau, Thẩm Lãng bước ra.
Và Lý Đại Hải cũng đã nói cho Thẩm Lãng biết nơi anh ta giấu những bản hợp đồng đó.
"Cậu mau đi đến bãi đậu xe của Trung tâm Thương mại Yến Toa rồi tìm một chiếc xe màu đen không có giấy phép, hợp đồng được giấu ở đó." Thẩm Lãng nói với Lưu Hồ.
Vẻ mặt của Lưu Hổ có chút hoảng hốt.

Thông thường mà nói, việc Lý Đại Hải giao những bản hợp đồng đó tương đương với việc giao ra lá bài cứu mạng cuối cùng.

Anh ta làm như vậy chẳng khác nào việc đem mạng của mình giao cho người khác.
"Cậu chủ Thẩm, sau khi nhận được hợp đồng, có phải chúng tôi có thể làm Lý Đại Hải này hay không?” Vừa Nói, Lưu Hổ vừa làm một động tác cắt cổ.
Thẩm Lãng cười cười, nói: "Từ lúc Lý Đại Hải xuống tay với Chu Linh, anh ta đã được định là phải chết rồi.

Chỉ là không phải bây giờ, hiện tại anh ta vẫn còn có rất nhiều tác dụng…”
Nghe Thẩm Lãng nói như vậy, Lưu Hổ cũng chắc chắn sẽ làm như vậy.
Sau khi Lưu Hổ lấy được những bản hợp đồng đó, Thẩm Lãng đã bảo Lưu Hổ đưa tất cả hợp đồng cho Thạch Đạt cất giữ để chuẩn bị cho tương lai.
Ở phía bên kia, sau khi Vương Huy biết chuyện Lý Hải đã bỏ chạy, cậu ta liền đánh cho tất cả các thuộc hạ của mình một trận tơi bời.
Chuyện Lý Đại Hải bỏ trốn lần này này khiến cho Vương Huy phải chịu tổn thất nặng nề, chỉ riêng tiền thu hồi đất cho Lý Đại Hải thôi cũng đã là một khoản tiền khổng lồ, trước mắt chiếc bánh bao nhân thịt đã bị chó ăn và một đi không trở lại.
"Mẹ nó, nếu mình không giết chết Lý Đại Hải, chữ Vương trong tên mình chắc chắn sẽ bị viết ngược.” Vương Huy nắm chặt nắm đấm, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tối hôm đó Vương Huy lập tức nói chuyện Lý Đại Hải bỏ chạy cho Hoàng Chí Thành.

Nghe xong, Hoàng Chí Thành tức đến mức xém chút nữa phải đi vào bệnh viện.

Nếu như ông ta còn không nhớ rõ Vương Huy là cháu trai của mình, Hoàng Chí Thành chắc chắn đã ném Vương Huy xuống biển cho cá ăn từ lâu rồi.
Tối hôm đó, nhà họ Hoàng gần như đã huy động toàn bộ nhân lực để tìm kiếm nơi trốn của Lý Đại Hải...
Sau khi ra khỏi quán bar, Thẩm Lãng trực tiếp trở về tiểu khu Nam An.

Lúc này anh đang một mình đi trên đường về nhà, ngay khi anh đi qua cửa hàng bán đồ lặt vặt, Thẩm Lãng chợt dừng bước.

"Người anh em, cậu về muộn như vậy sao?" Người vừa nói với Thẩm Lãng cũng không phải là ai khác mà chính là ông chủ của cửa hàng bán đồ lặt vặt này.
Trong lòng Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

So với buổi sáng thì lúc này anh ấy còn trở mặt nhanh hơn người ta lật một trang sách.

Hiện tại ông ta còn chủ động nói chuyện với anh.

Hoạt động kỳ lạ của ông chủ này thật sự làm cho Thẩm Lãng cảm thấy có chút khó hiểu.
"Ừm!" Thẩm Lãng đáp một tiếng rồi lập tức nhấc chân chuẩn bị rời đi.
"Này… Chờ một chút.” Ông chủ vội vàng gọi Thẩm Lãng lại rồi quay về phòng lấy một gói thuốc lá mà buổi sáng Thẩm Lãng đã mua và đi tới trước mặt Thẩm Lãng, nói: "Cậu hãy cầm gói thuốc này đi.”
Khi nhìn thấy gói thuốc lá trước mặt, Thẩm Lãng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Anh ấy đang muốn làm cái gì vậy?
"Ông chủ, tôi nói thật, anh không thấy hành động này của mình rất khó hiểu sao?" Thẩm Lãng nói.
Ông chủ xấu hổ mà đưa tay sờ lên đầu, vừa cười vừa nói: "Khụ...!Thật ra những gì cậu nói vào sáng nay đều đúng.

Cửa hàng của tôi đúng là không kiếm tiền, cho nên tôi cũng không có ý định tiếp tục kinh doanh nữa.

Cậu cứ cầm gói thuốc này đi, sau này nếu như tôi lại mở cửa hàng này thì tôi mong cậu sẽ đến đây ủng hộ.”
Thấy ông chủ nói như vậy, đột nhiên Thẩm Lãng lại cảm thấy có chút đáng tiếc thay cho ông chủ này.
Ngay khi anh nhận được gói thuốc, ánh mắt của Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại trên tay ông chủ.
Một vết chai rất dày!
Cái vết chai dày này thực sự khiến cho Thẩm Lãng cảm thấy có chút khiếp sợ.
"Đột nhiên anh muốn đóng cửa hàng, chắc hẳn không phải là vì cửa hàng không kiếm được tiền mà là vì anh đang gặp rắc rối gì đó, đúng không?” Thẩm Lãng nói, anh còn bóc gói thuốc lá ra rồi đưa cho ông chủ một điếu.
"Khụ..." Ông chủ thở dài, chậm rãi nói: "Có một số chuyện không thể nói hết được.

Tháng tới tôi sẽ rời khỏi Thành phố Giang Nam này.

Bản thân tôi ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút luyến tiếc nơi này.

Buổi sáng cậu nói tôi không thể kiếm tiền được ở chỗ này cho nên tâm trạng của tôi có chút không được tốt, vì vậy mong cậu đừng để ý.”
Thấy ông chủ nói như vậy, Thẩm Lãng cũng không để tâm đến chuyện buổi sáng nữa.
Hai người đàn ông, một người đã trung tuổi, một người còn khá trẻ, cứ như vậy mà vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Hóa ra tên của ông chủ là Lý Mạc.

Cửa hàng bán đồ lặt vặt này là do mẹ của Lý Mạc để lại.


Sau khi mẹ qua đời, Lý Mạc lập tức tiếp quản, cũng không kiếm được nhiều tiền, chỉ đủ trang trải tiền sinh hoạt mà thôi...
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, mặc dù Thẩm Lãng vẫn rất tò mò về vết chai trên tay Lý Mạc, nhưng người ta không nói, Thẩm Lãng cũng không hỏi.
"Tiểu Thẩm, trước khi tôi đi, cửa hàng này vẫn sẽ mở cửa.

Nếu như cậu không có thuốc lá thì cứ tới đây mà lấy.

Trước khi đi tôi có thể làm bạn với cậu, sau này nếu tôi có trở về Giang Nam thì cũng coi như là có một người để đến thăm." Lý Mạc vỗ vỗ bụi bẩn trên người rồi đứng dậy nói.
"Vì thì, tôi sẽ không khách sáo với mấy điếu thuốc này đâu.

Trước khi NH đi, tôi sẽ mời anh và chị dâu ăn một bữa cơm, coi như là một người bạn tiễn anh đi một đoạn đường.

Thời gian sẽ do anh quyết định." Thẩm Lãng nói.
Trở về nhà, Thẩm Lãng nằm trên chiếc ghế sô pha, tay anh cầm điện thoại di động.

Bên trong điện thoại di động đang phát một video, nội dung của video là cuộc nói chuyện ở phòng giao dịch hôm đó của Lý Đại Hải và Vương Huy.”
Thẩm Lãng có chút rối rắm, rốt cuộc anh có nên gửi video này cho Chu Linh hay không?
Không gửi, Chu Linh vĩnh viễn sẽ trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô ta chỉ ghen tị với mỗi mình Thẩm Lãng.
Nếu anh gửi, mọi hiểu lầm có thể được hóa giải, nhưng Chu Linh sẽ phải chịu đựng một thực tế tàn nhẫn hơn, chính là việc cô ta đã bị bán bởi người bạn trai đáng tin cậy nhất.
Tất cả những điều này đối với Chu Linh mà nói thật sự là quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức Thẩm Lãng cũng có chút không đành lòng.
"Haizz..." Thẩm Lãng thở dài.

Sau khi do dự một hồi, cuối cùng anh vẫn quyết định không gửi đi.
Cảm giác bị người thân phản bội là như thế nào, Thẩm Lãng cảm thấy rất đồng cảm.

Vì vậy, anh cũng không muốn để Chu Linh trải nghiệm qua, cho dù Chu Linh sẽ bởi vì chuyện này mà hận anh.

"Hận, có lẽ sẽ trở thành động lực để cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn." Thẩm Lãng lẩm bẩm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.