Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 728: Giả Vờ Bị Bệnh





Tạ Khôn đã là người giàu nhất một phương, cho nên ông ta cũng hiểu ra rất nhanh.

Ông ta lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay người nói với Thẩm Lãng: "Anh Thẩm, anh đã là ông chủ của anh Lý nhà tôi, về sau anh cũng chính là ông chủ của Tạ Khôn tôi!"
Thẩm Lãng cười rồi xua tay, nói: "Anh đừng nghe anh ta nói nhảm.

Mặc dù là ông chủ mà cũng không phải là ông chủ.

Tôi và Lý Mạc là anh em, vì vậy anh cũng không cần nề hà mấy chuyện này."
Mặc dù Thẩm Lãng nói như vậy, hơn nữa ông ta cũng không hiểu rõ tính cách của Thẩm Lãng, nhưng Tạ Khôn lại hiểu rõ tính cách của Lý Mạc.

Trên đời này cũng không có nhiều người có thể khiến Lý Mạc phải gọi một tiếng ông chủ.
Lúc này, Lý Mạc vỗ vào bả vai của Tạ Khôn một cái, cười nói: "Tạ Khôn à, tôi chợt nhận ra mấy năm nay cậu thật đúng là không có vô ích.

Ở một huyện Lâm Hải nho nhỏ như thế này, cậu lại có thể sống một cách vui vẻ và sung sướng như thế này, chỉ riêng một các khách sạn này thôi thì cũng không hề kém so với những khách sạn ở Thành phố Giang Nam đâu."
"Anh Lý, là nhờ năm đó anh đã cho tôi cơ hội.


Lúc đó tôi đã nói Tạ Khôn tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.

Nếu như bây giờ nói tất cả mọi thứ ở đây đều là của Tạ Khôn tôi thì cũng là của anh." Tạ Khôn nói.
Lý Mạc thở dài, chậm rãi nói: "Cơ hội là do chính cậu tự tạo ra, hơn nữa tôi cũng không làm gì cả.

Có đôi khi tôi lại suy nghĩ lúc trước nếu như tôi không đuổi cậu ra khỏi Thành phố Giang Nam thì có phải cuối cùng bang Mạc Sói cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy hay không?"
Thực lực của Tạ Khôn hoàn toàn trái ngược với Tiêu Đại Dũng.

Lúc trước sau khi Lý Mạc rời khỏi bang Mạc Sói, nếu bên cạnh Tiêu Đại Dũng có Tạ Khôn, có lẽ bang Mạc Sói cũng sẽ không sụp đổ một cách nhanh chóng đến như vậy.
Nghe được những lời này, bàn tay của Tạ Khôn kích động đến mức khẽ run rẩy, vẻ mặt và ánh mắt của ông ta đều lập tức trở nên có chút phức tạp, nói: "Đại ca, anh đã nói với Tạ Khôn tôi mấy lời này, ngày mai tôi sẽ cùng anh trở về Thành phố Giang Nam ngay lập tức."
Lý Mạc cười rồi lắc đầu và nói: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc! Nhưng cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu một ngày nào đó tôi cần cậu, cậu đừng có cho tôi leo cây đấy.”
Cả cơ thể của Tạ Khôn khẽ run lên, cúi đầu nói: "Đại ca, anh yên tâm đi.

Mọi thứ mà bây giờ tôi đang có đều là do anh cho tôi, nếu có một ngày anh lại cần tôi mà Tạ Khôn tôi nhíu mày một cái thì Tạ Khôn tôi chắc chắn không phải là người."
Tin tức mà Tạ Khôn đích thân đi đón khách ở Khách sạn Lâm Hải đã nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.

Lúc này gần như toàn bộ người dân ở huyện Lâm Hải bắt đầu bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Dưới sự sắp xếp của Tạ Khôn, Thẩm Lãng và Lý Mạc đã ăn cơm tại khách sạn Lâm Hải.

Tạ Khôn vốn định mời Lý Mạc cùng Thẩm Lãng đến biệt thự của mình ở, tuy nhiên Thẩm Lãng lại từ chối.

Dù sao anh tới nơi này là để giúp Chu Linh giải quyết mấy chuyện phiền toái của cô ấy.
"Anh Thẩm, ở huyện Lâm Hải này, Tạ Khôn tôi cũng gọi là có chút giao tình ở cả hai giới Hắc Bạch.

Nếu như anh có bất cứ chuyện gì cần trợ giúp thì cứ trực tiếp phân phó cho tôi là được." Trước khi anh đi, Tạ Khôn cũng không quên nói.
Sau khi Thẩm Lãng rời đi thì anh trực tiếp đi tới nhà Chu Linh.

Ngược lại Lý Mạc ở lại cùng Tạ Khôn, hai người bọn họ cùng nhau nâng chén uống rượu ở khách sạn.

Dù sao cũng đã nhiều năm rồi họ không gặp nhanh, cho nên Lý Mạc và Tạ Khôn cũng có nhiều lời muốn nói với nhau.
Còn Tiêu Đại Dũng, sau khi anh ta đưa ba người nhà Chu Linh về nhà thì lập tức rời huyện Lâm Hải và trở về Thành phố Giang Nam.

Anh ta còn phải chăm sóc cho Tiêu Mỹ vẫn còn đang ở nhà.

Vừa bước vào nhà, người ra mở cửa là Chu Hạo.

Khi cậu ta nhìn thấy người đến là Thẩm Lãng, Chu Hạo sợ tới mức sửng sốt mà tự động lui về phía sau vài bước.
"Sao anh lại tới đây?" Chu Hạo nghi ngờ hỏi.
Khi Thẩm Lãng nhìn thấy Chu Hạo, vẻ mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng, anh nói với một giọng điệu lạnh lẽo: "Không muốn bị đánh thì mau tránh ra đi, tôi đến tìm chị gái của cậu."
Chu Hạo ngoan ngoãn nhường đường để Thẩm Lãng đi vào bên trong.
Lúc này, mẹ của Chu Linh, Diệp Lan, khi bà ta nhìn thấy Thẩm Lãng cũng sửng sốt, lập tức cười rồi hỏi: "Cậu chắc hẳn là người của nhà họ Lưu rồi, mời ngồi!"
"Bác gái, tôi là bạn của Chu Linh ở Thành phố Giang Nam." Tuy rằng trong lòng anh vẫn có chút thành kiến với người mẹ này của Chu Linh, nhưng Thẩm Lãng vẫn lễ phép chào hỏi.
Lúc này Chu Linh đang cầm bình nước thuốc từ trong phòng bếp đi ra.

Khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Lãng thì nở một nụ cười rồi giới thiệu với mẹ: "Mẹ, đây chính là người anh trai mà con đã nói với mẹ, hôm nay anh ấy cũng là người đã sắp xếp xe đưa chúng ta về."
"Ồ!" Sắc mặt tươi cười của Diệp Lan lúc vừa rồi đột nhiên trầm xuống.

Bà ta đưa tay cầm lấy thuốc mà Chu Linh mang tới rồi đứng dậy nói: "Tôi cảm thấy có chút không thoải mái lắm cho nên muốn đi nghỉ ngơi.

Nếu cậu không có việc gì thì về trước đi."
Nói xong, Diệp Lan một mình xoay người trở về phòng ngủ, còn đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
"Mẹ ơi, mẹ.” Chu Linh nhìn theo bóng lưng của mẹ mình mà trong lòng lập tức cảm thấy có chút ủy khuất..
Thẩm Lãng cũng không nói gì cả, anh chỉ nhìn theo bóng lưng của Diệp Lan rồi nhíu mày.
"Anh ơi, chắc là hôm nay mẹ em cảm thấy hơi mệt mỏi vì phải ngồi xe.

Bây giờ em sẽ đi vào nấu cơm cho anh ngay đây.” Chu Linh nói.
Thẩm Lãng xua tay, nhỏ giọng nói: "Anh muốn nói chuyện với mẹ của em."
Chu Linh nghe được điều này nhất thời sửng sốt, lập tức nói: "Anh ơi, em biết là anh vì em, nhưng tình hình hiện tại của mẹ em đang không được tốt, em sợ nếu anh mà nói mấy lời kích động đến bà ấy nhỡ đâu lại làm cho bệnh tình của bà ấy càng trở nên tồi tệ hơn."
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười cười, Diệp Lan này có thể lừa được người khác, thậm chí bà ta còn có thể thông đồng với bác sĩ để lừa gạt con gái mình, nhưng bà ta sao có thể lừa được ánh mắt của Thẩm Lãng.
Diệp Lan này được chuẩn đoán là bị viêm tủy xương cấp tính.

Đây đúng là một căn bệnh khó điều trị, đòi hỏi một khoản viện phí rất lớn.
Nhưng những bệnh nhân mắc phải căn bệnh này thì sẽ phải đau đớn đến tận xương tủy.

Trước khi điều trị khỏi căn bệnh này thì gần như không thể tự mình đi bộ được chứ đừng nói để có sức lực để mà đóng cửa, bởi vì một hành động cần dùng nhiều lực như vậy sẽ làm cho cơn đau càng trở nên tồi tệ hơn.


Hơn nữa, nếu quá đau, người bệnh còn có khả năng sẽ đau ngất xỉu.
Tuy nhiên, khi vừa mới bước vào cửa, Thẩm Lãng nhìn thấy Diệp Lan lần đầu tiên đã lập tức cảm thấy kinh ngạc, bởi vì từ sắc mặt đến cách nói chuyện của Diệp Lan đều không cho thấy bà ta mắc căn bệnh nặng như vậy, ngược lại khi bà ta nhìn thấy Chu Linh bê thuốc đi ra thì mới hơi cong người.
Thẩm Lãng nghi ngờ, Diệp Lan này căn bản là không có bệnh gì mà vì để có tiền cho con trai kết hôn cho nên bà ta đã giả vờ bị bệnh.
"Anh sẽ không nói gì nhiều đây.

Anh chỉ vào nói với mẹ em một vài câu đơn giản thôi.” Thẩm Lãng nói với Chu Linh.
Chu Linh chần chờ một chút nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
"Không được!" Lúc này, Chu Hạo lại đứng chặn ở trước mặt Thẩm Lãng.
"Chu Hạo, cậu có thể trơ mắt nhìn mẹ không tiếp tục trị liệu nữa sao?" Chu Linh vội vàng nói.
Sắc mặt của Chu Hạo sắc mặt khó xử.

Cậu ta đang sợ Thẩm Lãng đi vào sẽ nhìn ra sơ hở gì, nói: "Chuyện nhà chúng tôi không liên quan gì đến anh, mẹ tôi đang muốn nghỉ ngơi.

Vì vậy anh hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng quấy rầy bà ấy nữa."
Sắc mặt của Thẩm Lãng chợt cứng lên rồi toát ra sự lạnh lẽo làm cho Chu Hạo sợ tới mức sửng sốt, vội vàng lui về phía sau vài bước: "Anh… Anh muốn làm gì?"
Nhân lúc Chu Hạo lui về phía sau, Thẩm Lãng cũng không để ý nữa, anh cứ như vậy mà trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, Thẩm Lãng đã nhìn thấy cảnh khiến anh cảm thấy dở khóc dở cười.

Diệp Lan trở lại phòng ngủ đang cầm vài miếng trái cây rồi ăn.

Khi bà ta nghe thấy cửa bị đẩy ra thì sợ tới mức vội vàng giấu miếng trái cây đó đi.
"Cậu vào đây làm gì, không phải tôi đã nói cậu hãy về trước đi sao?" Diệp Lan lạnh lùng nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng không vạch trần Diệp Lan, anh chỉ tiện tay đóng cửa lại rồi cười và nói: "Bác gái, hôm nay tôi đến đây để thăm bà.

Hơn nữa, tôi cũng biết rất nhiều bác sĩ tốt ở huyện Lâm Hải này, nếu bà cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho bọn họ tới đây kiểm tra cho bà."
Nói xong, Thẩm Lãng lập tức lấy điện thoại ra, giả vờ như là anh đang muốn bấm số gọi điện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.