Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 737: Em Họ Của Đại Dũng





Phốc!
Lão Ngô lập tức quỳ gối trước mặt tên đầu trọc, cầu xin: "Anh Quang, anh...!Anh cho tôi chậm thêm vài ngày, đồ đạc trong phòng cũng không phải chỉ có ba tỷ tư, anh cho tôi chậm thêm mấy ngày, tôi nhất định sẽ trả đủ cho anh bốn tỷ tư, một đồng cũng không thiếu! ”
"Xéo đi!" Đầu trọc đẩy lão Ngô ra, đi về phía trong phòng.
Thẩm Lãng lúc này vẫn đứng ngăn ở cửa.
Thấy Thẩm Lãng còn chưa đi, đầu trọc sửng sốt, cười lạnh nói:" Tiểu tử, không liên quan gì đến anh, đừng có tham gia náo nhiệt, cút nhanh lên đi! ”
"Tôi muốn mua những thứ này." Thẩm Lãng nói.
"Anh đừng không biết tốt xấu gì, lão già này nợ tiền của chúng tôi, thiếu nợ phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên, hiện tại tôi cho anh cơ hội, để cho anh nhanh chóng cút đi, không nên gây phiền phức cho bản thân mình?" Đầu trọc chỉ vào mũi Thẩm Lãng nói.
"Nơi này hiện tại là địa bàn của Lý Mạc! Các người cho vay nặng lãi, là thay Lý Mạc làm, hay là các người lén họ làm?" Thẩm Lãng cười nói.
Sau khi Lưu Hổ lui xuống toàn bộ thế lực ngầm đều bị Lý Mạc tiếp nhận, Mạc Sói từng tái xuất giang hồ, đây không phải là bí mật gì trong toàn bộ thành Giang Nam!

Vô luận là Lý Mạc hay là Lưu Hổ, đối với loại lưu manh cấp bậc như tên đầu trọc này mà nói, đều là đại nhân vật cấp cao, khoảng cách chênh lệch với anh ta không chỉ là một hệ mặt trời.
Nhưng mà Thẩm Lãng đột nhiên nhắc tới Lý Mạc, trong đầu tên đầu trọc nghĩ rằng, đây chính là cố ý hù dọa anh ta.
Cho nên ánh mắt tên đầu trọc chuyển động, dù sao cũng là khoe khoang, nhân lúc mọi người cùng một chỗ thổi phồng, sau khi đồn thổi ra ngoài thanh danh của mình ở mảnh đất này sẽ càng ngày càng vang dội!
"Không nghĩ tới nhìn anh tuổi còn trẻ coi như cũng có chút kiến thức! Lại đã nghe qua danh hiệu Mạc Sói.

Không phải hù dọa anh, anh họ của tôi chính là thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh Lý Mạc trong bang Mạc Sói, anh Tiêu Đại Dũng, số tiền này cũng là của anh Đại Dũng! Thế nào rồi, sợ rồi sao.

" Đầu trọc đắc ý nói.
Thẩm Lãng cười rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới bây giờ Đại Dũng đều đã nổi danh như vậy!
Nhưng loại người như Tiêu Đại Dũng, ngoại trừ Tiêu Mỹ đâu còn có thân thích nào, tên đầu trọc này hiển nhiên là đang kéo da hổ làm cờ, không dám nhận làm thân thích của Lý Mạc, ngược lại lấy danh nghĩa của Tiêu Đại Dũng đến cáo mượn oai hùm.
"Ôi thật trùng hợp, Đại Dũng là người bạn tôi quen, Lý Mạc kia cũng là bạn của tôi, nhưng sao tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới anh?" Thẩm Lãng nói.
Tên đầu trọc cười, tên này lại dám nói hắn là bạn bè của Lý Mạc.

Nếu không phải đang đòi nợ, tên đầu trọc cũng muốn làm hai chai bia ngồi xuống cùng Thẩm Lãng khoác loác một trận, khoác loác gặp đối thủ cũng coi như là một loại duyên phận.
"Điều này chứng minh quan hệ giữa anh và anh Mạc bình thường! Bằng không làm sao tôi có thể chưa từng gặp qua anh chứ, vừa rồi tôi còn tắm rửa cùng anh Mạc và anh Đại Dũng đây, còn tìm đến mấy cô gái xinh đẹp ở phòng bao lớn nhất vịnh Thanh Lương kia nữa, hai cô gái kia đừng nhắc tới có bao nhiêu điểm đúng giờ..." Tên đầu trọc nói, nếu khoe khoang thì khoe thật một chút, chi tiết thật càng dễ khiến người ta tin tưởng, đây cũng là kinh nghiệm nhiều năm khoe khoang của anh ta.
"Vậy sao? Nếu không bây giờ để tôi gọi cho bọn họ tới, chúng ta trực tiếp làm quen một chút, không chừng một buổi tối vui vẻ lại mang theo chúng ta lại đi tiêu dao một phen!" Thẩm Lãng nói.
"Anh Mạc vừa rồi tắm rửa xong đã cùng anh Đại Dũng đi nghỉ ngơi, tôi không muốn quấy rầy anh ấy! " Tên đầu trọc nói.
Thẩm Lãng lắc đầu, nói: "Không sao, tôi gọi cho anh ấy, tôi đoán anh cũng không có số của anh ấy.



Nói xong, Thẩm Lãng lấy điện thoại ra.
Đầu trọc nhìn tình huống này, đột nhiên chột dạ.
Tên này chắc chắn sẽ không thật sự quen biết Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng chứ, nếu thật sự là như vậy, vậy thì những gì hắn khoác loác nãy giờ không phải sẽ bị thổi bay hết ư.
Nhưng mà cẩn thận nhìn lại Thẩm Lãng, thế nào cũng không giống như là một nhân vật lợi hại, chắc là sẽ không biết Lý Mạc cùng Tiêu Đại Dũng, hơn nữa Lý Mạc vừa mới xuất núi, tên nhãi này nói không chừng chính là đang cố gắng làm ra vẻ đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng tên đầu trọc liền thả lỏng rất nhiều, nói: "Nhóc con, anh còn cùng tôi diễn kịch, dựa vào anh còn có thể quen biết Lý Mạc cùng Tiêu Đại Dũng, anh đừng đùa giỡn cái gì nữa, một hồi động tĩnh quá lớn tôi sợ anh chịu không nổi! ”
Thẩm Lãng không để ý đến tên đầu trọc, nói chuyện với điện thoại: "Lý Mạc, nghe nói Đại Dũng còn có một người em họ, vừa mới cùng hai người các cậu tắm rửa, còn tìm đến mấy cô gái xinh đẹp! Cậu cùng Đại Dũng nhìn xem có muốn tới nhận người thân hay không, nếu thật sự theo lời nói đúng là em họ của Đại Dũng thì thật đúng là không tệ, Đại Dũng có người thân! ”
Đầu trọc không nghe thấy thanh âm đầu dây bên trong, nhưng thông qua giọng điệu của Thẩm Lãng, hắn càng khẳng định Thẩm Lãng là đang khoe khoang!
Cho dù tên nhóc này quen biết Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng, cũng không dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Lý Mạc, cậu ta làm sao có tư cách gọi thẳng tên Lý Mạc đây?
"Ha ha ha..." Đầu trọc đột nhiên cười phá lên, nói: "Hôm nay tôi đặc biệt coi như là học hỏi thêm được kiến thức, anh diễn xuất giỏi như vậy, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc! Hôm nay ông đây ở chỗ này chờ xem, nếu như người không đến thì cậu hôm nay sẽ rất thảm! ”
Thẩm Lãng nhún nhún vai, nhìn thấy lão Ngô ở một bên còn quỳ trên mặt đất, thuận thế kéo lên, nói: "Lão Ngô, ông đi vào phòng trước đi, một lát nữa mấy người này sẽ rời đi! ”
"Ôi, người anh em, giọng điệu của cậu mẹ nó thật không nhỏ nha! Tôi thấy cậu đến mua đồ, không có ý định tìm cậu phiền toái, cậu nhất định muốn chết ra mặt giúp người ta, cũng đừng trách tôi.

"Đầu trọc lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng nói anh không phải là em họ của Tiêu Đại Dũng, cho dù phải cũng không cần tôi phế anh, Tiêu Đại Dũng cũng có thể đem hai chân anh đánh gẫy, anh tin không?"
"Ha ha ha! " Tên đầu trọc cười lớn.
Bởi vì anh ta cảm thấy Thẩm Lãng tự mình khoác loác còn tin chính mình, loại người này không phải là đầu óc có vấn đề chứ?
Thành Giang Nam hiện tại, Lý Mạc là một nhân vật nổi tiếng ở thế giới ngầm, mà Tiêu Đại Dũng lại là thuộc hạ đầu tiên của Lý Mạc.
"Tôi khuyên anh tốt nhất không nên khoác loác nữa, khoác loác quá sẽ nổ chết người! Những lời này mà truyền được đến tai anh Đại Dũng, anh nghĩ là anh vẫn có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai không? Anh nghĩ anh có thể nói nhảm sau lưng anh ta sao?" Đầu trọc uy hiếp nói.

"Tôi có phải đang khoe khoang hay không, rất nhanh anh sẽ biết, hy vọng đến lúc đó anh đừng khóc nhé!" Thẩm Lãng nói.
"Khóc? đầu trọc tôi chuyện lớn gì trong xã hội mà chưa từng gặp qua, ngược lại anh một lát nữa người không tới cũng đừng có quỳ xuống cầu xin tôi! "Đầu trọc vẻ mặt bình tĩnh nói.
Hơn năm phút sau, một chiếc xe tải đi vào con hẻm và dừng lại ở cửa sân!
Nhìn thấy chiếc xe này, tên đầu trọc khinh thường cười lạnh một tiếng.
Thân phận của Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng làm sao có thể ngồi loại xe rách này!
Xem ra cũng là người tới tìm lão Ngô này mua đồ, đầu trọc phất phất tay, ý tứ bảo người ngăn ở ngoài cửa.
Nhưng sau khi cửa xe mở ra, Tiêu Đại Dũng dẫn đầu xuống xe.
Nhìn thấy Tiêu Đại Dũng xuống xe, tên đầu trọ vẻ mặt lập tức thay đổi.
Ngay cả chân cũng mềm nhũn!
Ngay sau đó, Lý Mạc cũng từ trên xe đi xuống.
Lúc này, tên đầu trọc thật sự lảo đảo, nếu không phải bọn đàn em anh ta tới đỡ một chút, anh ta nhất định sẽ ngã ngồi trên mặt đất!
Về phần những chuyện khoác lác ban nãy anh ta nói, dường như anh ta đã quên mất toàn bộ.
"Cậu Thẩm, tôi đến nhận thân, em họ của tôi ở đâu?" Tiêu Đại Dũng vẻ mặt nghi hoặc đi tới bên cạnh Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng chỉ vào đầu trọc, nói: "Chính là anh ta đó, tự nhận là em họ của cậu, còn nói vừa rồi cùng Lý Mạc tắm rửa ở vịnh Thanh Lương, nhanh như vậy đã quên rồi? ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.