Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 756: Người Đứng Sau





"Biết điều thì mau ra đây đền tiền đi, hôm nay không đền tiền tôi sẽ cho một mồi lửa, đốt trụi hết đống đồ đạc này của mấy người!"
"Đúng, đền tiền!"
"Không đền tiền thì đừng hòng động đến phòng của bọn tôi!"
Lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên những tiếng hô hào của những thôn dân, mà xung quanh văn phòng cùng bị những người đó vây kín đến nước cũng không thể lọt qua được.
Chủ quản Lưu với một vài người khác muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Cùng với tiếng hô hào, mắng mỏ vang lên, những chiếc cửa sổ tạm thời ở văn phòng trên tầng hai cũng vang lên tiếng răng rắc là tiếng đá đập vào gây vỡ cửa kính.
Thôn dân ném đá liên tục vào trong cửa sổ khiến cho một số nhân viên của công ty cũng suýt chút nữa bị đá đập trúng.
“Ra đây!”
“Nếu không chịu ra thì chúng tôi sẽ châm lửa thật đấy!”
Lúc này, chủ quản Lưu cùng các nhân viên đã ngửi thấy mùi xăng dầu vô cùng gay mũi bốc lên theo hướng cửa sổ.

Thậm chí còn có một vài người đã châm lửa vào mồi dẫn, tuỳ thời đều có thể thiêu rụi một khu này.


Vào lúc Thẩm Lãng định ra tay, sau lưng bỗng truyền tới âm thanh của oto đi đến.

Từ Nghị dẫn theo mười mấy người bảo vệ chạy tới phía ngoài văn phòng.
“Dừng tay!” Âm thanh củ Từ Nghị vô cùng lạnh lẽo.
Vội cùng với mấy người bảo vệ xông vào trong văn phòng, cùng với đám thôn dân kia nháo một trận vô cùng kịch liệt.
Thẩm Lãng cùng với 9526 cũng lao vào hỗn chiến cùng đám người đang quần nhau tứ tung này.

Từ Nghị lúc này cũng nhìn thấy Thần Lãng ở bên cạnh, anh ta sửng sốt một chút, muốn đứng dậy chào hỏi, nhưng lại bị ánh mắt Thần Lãng ngăn lại.
“Người này là quản lý của tập đoàn Phi Vũ.

Hôm nay chúng ta nhất định phải yêu cầu giải thích!” Thanh niên gầy đen nói xong liền cầm lấy cây đuốc của một người trong thôn, sắc mặt xấu xa đi tới huơ hươ cây đuốc trước mặt.
"Giám đốc Từ đúng không? Anh tới đây đúng lúc lắm.

Hôm nay anh phải nói rõ chuyện này cho chúng tôi.

Nếu không đền tiền, hôm nay nhóm chúng tôi sẽ quyết chiến với mấy người luôn!" Thanh niên gầy gò đen nhẻm nói.
Từ Nghị nhìn thiếu niên gầy gò này một chút, nói: "Câu chính là Mã Đại Đảm đúng không?"
Người trẻ tuổi đen gầy chế nhạo cười khẩy một tiếng, gật đầu nói: "Anh biết tôi là ai thì tốt rồi, anh là sếp, hôm nay anh nói rõ ra đi, khoản tiền đền bù của chúng tôi rốt cuộc có trả hay không?”
" Mã Đại Đảm, anh như này là không nói đạo lí, đất của các anh đã được bán đi từ lâu rồi, tiền thì dân làng cũng đã nhận hết rồi.

Đây là tất cả đều là những điều khoản trên hợp đồng, bây giờ đất ở chỗ này chính là thuộc sở hữu của tập đoàn Phi Vũ.

Anh dẫn đầu mấy người trong thôn đến làm loạn, anh nghĩ xem anh có thể không?”Từ Nghị lạnh lùng nói.
Mã Đại Đảm tiên sinh nghe vậy, sờ lên nốt ruồi trên trán, cười nhạo: "Nói rõ ràng cho anh biết, tôi nghe nói giá đất trên thị trường của chúng ta ít nhất cũng phải 10 vạn trên một mẫu, huống chi là đất phát triển thương mại, bây giờ giá còn cao hơn nhiều.", nhưng anh đã thông đồng với Lý Đại Hải đó, uy hiếp và ép dân làng bán với giá chưa đến hai vạn.

Bây giờ anh lại nói với chúng tôi là hợp đồng.

Anh nói chúng tôi có thể tin anh không? "

Sau khi nghe những lời của Mã Đại Đảm, trong đám đông có vài tiếng chửi rủa vang lên.
Mà lúc này Thẩm Lãng nhếch mằy lên nghĩ ngợi, tên Mã Đại Đảm này sao lại quen thuộc với giá cả thu mua đất của mình như vậy?
"Anh Mã Đại Đảm, không cần phải nói nhiều với nhóm người này.

Những kẻ trục lợi này thực sự đang bắt nạt người già yếu, bệnh tật và trẻ nhỏ trong làng của chúng ta khi anh đi vắng.

Hôm nay bồi thường thì còn ễm xuôi được, nhưng nếu không bồi thường, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.”
"Đúng vậy, chúng tôi không nhận những hợp đồng đó! Lúc đó nếu không phải là do Lý Đại Hải tìm người giết gà giết dê khiến toàn thân đầy máu đến khiến cho lũ trẻ con sợ hãi khóc ầm lên thì tôi cũng không bao giờ ký.”
"Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn họ!"
Đám người càng ngày càng kích động, tình huống xem ra không dễ kiểm soát được.
Thậm chí có một thanh niên còn định dùng dao cắt dưa hấu lao về phía Từ Nghị, chửi bới: "Còn không mau giao tiền ra đây, nếu không con dao cắt dưa hấu này không chỉ dùng để cắt dưa hấu thôi đâu."
Nhìn thấy thanh niên như vậy, vài người bảo vệ lập tức che Từ Nghị lại phía sau.
Những vệ sĩ này cũng đã được huấn luyện, dáng vẻ đằng đằng sát khí lúc này khiến thanh niên cầm dao không dám bước tới.
Từ Nghị lúc này cũng có chút áy náy, chỉ vào mấy người kia, lạnh lùng nói: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay các người dám động đến ai ở đây, tôi có thể cam đoan các người sẽ không nhận được một khoản tiền nào cả!"
Nghe Từ Nghị nói về tiền bạc, đám đông đột nhiên trở nên yên lặng rất nhiều.
Mã Đại Đảm lúc này hiểu rằng nếu hôm nay thực sự để Từ Nghị dọa nạt được, thì chẳng phải phí công tới đây rồi?
“Vậy thì thử đi, hôm nay không đền tiền, Mã Đại Đảm tôi sẽ là người liều mạng với anh đầu tiên!” Mã Đại Đảm hai mắt đỏ rực, trong tay cầm một cây đuốc, chuẩn bị xông lên.
Có hắn ta dẫn đầu, các thôn phía sau lại kích động trở lại, cầm đuốc trên tay chuẩn bị xông vào khu văn phòng.
Mà vệ sĩ Từ Nghị đưa tới cũng lập tức lấy côn điện ra, vô cùng cảnh giác mà chắn trước mặt họ.
Từ Nghị không khỏi lo lắng, nếu đám người này thật sự bắt đầu, tuy rằng nhân viên bảo vệ của mình được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng nếu nhiều người như vậy cũng khó thoát ra được.
Đặc biệt là còn có Thẩm đứng bên cạnh, nếu xảy ra tai nạn gì, Từ Nghị hối hận cũng không kịp.
Vừa rồi, Thần Lãng lợi dụng cuộc đối đầu giữa đám người này đã để 9526 rời đi trước.
9526 là một cô gái, ngay cả khi dân làng để ý đến cô, cũng sẽ không làm khó cô.
Dù sao thì người đứng đầu vẫn còn ở đây, để một người phụ nữ rời khỏi là điều không đáng để ý.
Lúc này, Thần Lãng cười nhạt, đi tới trước mặt Mã Đại Đảm, nói: "Sao tôi lại nhìn ra mấy anh chính là cố ý gây chuyện nhỉ?"
Mã Đại Đảm nghe vậy liền sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Con mẹ nó mày lại là thằng chó nào!"
Thần Lãng cười chế nhạo, không để ý đến Mã Đại Đảm, hướng về phía đám người phía sau Mã Đại Đảm quát lớn: "Các người tới đây để đòi tiền hay là để gây chuyện?"
Sau khi nghe những lời này, đám đông lại một lần nữa bình tĩnh lại.

Thẩm Lãng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, sau khi hít một hơi thật sâu mới nhàn nhạt nói: "Việc thu hồi đất hoàn toàn do Lý Đại Hải làm.

Không liên quan gì đến tập đoàn Phi Vũ của chúng tôi.

Tất cả giá cả cũng vậy." Anh đã thương lượng với Lý Đại Hải, vậy mà bây giờ lại muốn đòi tiền của tập đoàn Phi Vũ của chúng tôi, trên đời làm gì có lý do như vậy! "
"Anh em đừng nghe hắn nói lung tung, mày nói không liên quan thì không liên quan sao, làm sao có thể chứng minh tên Lý Đại Hải đó không phải bị các ngươi chỉ thị?"
Ngay sau khi lời này nói ra, hiện trường lần thứ ba kích động..
Thẩm Lãng lúc này mất kiên nhẫn đối với tên này rồi, ánh mắt lạnh lùng, sát ý chợt lóe.
Ma nhìn Thần Lãng đằng đằng sát khí, sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, khí tức này khiến cho Ma cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh.
“Mày… mày định làm gì!” Mã Đại Đảm bạo dạn hỏi, chỉ tay về phía Thần Lãng.
Thần Lãng lãnh đạm nhìn Mã Đại Đảm một cái, trầm giọng nói: "Nếu cậu còn dám náo loạn chuyện gì tại chỗ này, tôi đảm bảo cậu sẽ không sống nổi đến ngày mai!”
Mã Đại Đảm toàn thân run lên, lời đe dọa này khiến cho hắn cảm thấy có chút ân hận muốn rút lui.
Lúc này Từ Nghị cũng đã nhìn thấy Thẩm Lãng ở trong đám người, ngây người vài giây, muốn đi tới chào hỏi một tiếng.
Anh đã từng gặp rất nhiều người ác, nhưng Thẩm Lãng lại là người đầu tiên khiến anh cảm thấy sợ hãi thật sự.
"Tôi chưa nói xong, mọi người trật tự đi!" Thẩm Lãng nói tiếp: "Mặc dù chuyện của Lý Đại Hải không liên quan gì đến tập đoàn Phi Vũ, nhưng lần này bên phía tập đoàn tự nguyện bỏ tiền túi ra để bù tiền bồi thường cho mọi người, mỗi một mẫu đất đều được đền bù đúng theo giá thị trường." Lời anh vừa dứt, Mã Đại Đảm ngạc nhiên đến nỗi ko nói nên lời.

Mọi người xung quanh thì hô hào kinh ngạc, những kẻ ban nãy dẫn đầu gây sự thì giờ cũng trợn tròn mắt lên.

"Giám đốc Thẩm, chúng ta không thể tính theo giá thị trường được, nếu có bồi thường thì cũng phải tính theo giá trước kia, nhiều nhất là 50.000 một mảnh ruộng, bởi vì rõ ràng là vì nhờ có tập đoàn Vũ Phi của chúng ta khai thác nên giá đất mới tăng lên như vậy." Từ Nghị nói nhỏ bên tai Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng lắc đầu vỗ vai Từ Nghị nói: "Những người này đều là nông dân, đất đai là tính mạng của cả gia đình họ, trả thêm chút tiền cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn Phi Vũ hết, nhưng với họ thì cả gia tài cả một đời đó!"
Lời của Thẩm Lãng khiến Từ Nghị á khẩu không thể phản bác lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.