Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 82: Núi Trường Bạch Là Nhà Tôi





Đây không phải khoai tây hay khoai lang, mà là loại thuốc Đông y đặc biệt quý giá!
Kẻ khác không có mắt, nhưng Hách Lập Đông là ai, ông là giáo sư y học Đông y, là bậc thầy nghiên cứu dược lý trong sở y học thành phố Bình An.

Vừa nhìn là nhận ra ngay, đây là cây nhân sâm trăm năm tuổi!
Nhân sâm là vật quý, thuốc này có tác dụng chống lão hóa, giữ tóc đen, xương khớp chắc khỏe, bồi bổ thị lực, lưu thông máu và hàng loạt công dụng khác.

Ngoài ra cón có thể bồi dưỡng thêm các chất thiếu hụt cho cơ thể, bổ tì kiện khí, tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.

Chữa trị được các bệnh cao huyết áp, suy dinh dưỡng cơ tim, xơ cứng động mạch vành, co thắt ngực và xoa dịu các loại triệu chứng khác.

Thậm chí các khoáng chất và nguyên tố vi lượng bên trong có khả năng chống ung thư, nguyên tố Mg cao gấp ba lần các loại thuốc Bắc khác.

Mấu chốt ở đây, thứ này là vật đại bổ, rất có lợi cho đàn ông, đặc biệt là mấy ông già như Hách Lập Đông.

Vẻ mặt Hách Lập Đông rất kích động, hưng phấn, ông đặt cây nhân sâm vào lòng bàn tay, cẩn thận quan sát cuống phía trên.

“Tiểu Thẩm, cậu tìm đâu ra nhiều cây nhân sâm như vậy? Nhìn đi, mấy cây này đều là nhân sâm trăm năm tuổi, đồ tốt như vầy mà không thèm, mấy người đó mù mắt hả!”
“Không có gì, giáo sư Hách thích thì lấy nhiều thêm chút, dù sao tôi cũng không lạ gì mấy món này.


” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.

Anh có khí thuần dương hộ thể, căn bản không cần dùng nhân sâm bồi bổ.

“Không lạ gì? Đây là báu vật đấy! Thế nào gọi là nhân sâm trăm năm tuổi? Là những cây sinh trưởng sâu trong núi hàng trăm năm đấy!” Hách Lập Đông nói vô cùng nghiêm túc.

“Không sai, đúng là có chuyện này.

” Thẩm Lãng gật đầu.

“Ừ? Tiểu Thẩm, sao cậu bình tĩnh vậy? Mấy cây nhân sâm trăm năm trong túi này, ước tính khoảng trăm gốc đi, mẹ cậu gửi tới thật à?”
“Là mẹ tôi gửi, chắc nhiều quá, nên không sao đâu.

” Thẩm Lãng bình đạm đáp lại.

Tim giáo sư Hách như nhúng nước sôi, cái gia đình này, còn thấy nhiều hơn cả trăm cây nhân sâm trăm năm sao?
Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận truyền nhân cổ y của Thẩm Lãng, giáo sư Hách lại cảm thấy mức độ đáng tin trong lời Thẩm Lãng rất cao.

Trên phương diện dược liệu, truyền nhân cổ y có tài nguyên phong phú, vốn kiến thức thâm sâu, hơn nữa còn có ưu thế về quan hệ với những người có quyền lực trong giới y học Trung Quốc.

Hách Lập Đông biết rõ, mạng lưới giao thiệp của truyền nhân cổ y không chỉ bó buộc ở thành phố Bình An, mà còn lan rộng ở các thành phố lớn khác, thậm chí cả thủ đô Bắc Kinh.

Phần lớn người ở đây, đa số là thực tập sinh, không hiểu lý lẽ, mới xem thường Thẩm Lãng.

Nhân sâm trăm năm đưa tới cửa không thèm, chắc cần phải học tiếp chín năm nữa.

Hách Lập Đông cảm thấy thất vọng vì những người đó, rõ ràng là cao nhân đứng trước mặt bọn họ, đã không tôn trọng, còn ngu muội đặt cho người ta cái biệt danh “Gối thêu hoa”.

*Gối thêu hoa: dùng để ví những người chỉ có vẻ bề ngoài, không có tài năng, học thức.

“Tiểu Thẩm, bảo vật này, cho người ta thật đáng tiếc, sao không tự mình dùng?”
Hách Lập Đông cảm thấy, coi như Thẩm Lãng là truyền nhân cổ y, nhưng nhân sâm trăm năm là cây thuốc quý hiếm, không có trên thị trường, đâu phải ai có tiền cũng mua được cây nhân sâm trăm năm tuổi chính hiệu.

“Ừm, tôi chưa nghĩ tới vấn đề này.

” Thẩm Lãng cười cười, không muốn nói sự thật.

Bản thân anh không cần, dù sao toàn thân cũng có khí lực thuần dương, mà người nhà anh, đều dùng nhân sâm ngàn năm mọc tự nhiên, được lấy từ núi Trường Bạch.


Anh nghĩ rằng, giáo sư Hách mới thấy cây nhân sâm trăm năm đã giật mình, không cần phải nói về cây nhân sâm ngàn năm, sợ giáo sư Hách lên cơn đau tim, vậy thì phiền lắm.

“Chưa kể, người biết phân biệt tốt xấu quá ít, tiểu Thẩm không cần quan tâm, mấy người này, là có phúc mà không biết hưởng, không nên liên lụy bọn họ!”
“Ừ đúng vậy, ông cầm thêm mấy cây nữa, hai mươi cây, cầm đi.


Thẩm Lãng thầm nhủ, làm sao tôi không lo, hơn trăm cây nhân sâm này là đồ thừa, không thể cứ vậy mang hết về nhà, rất bất tiện.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở một bên, nghe cuộc trò chuyện giữa Thẩm Lãng và Hách Lập Đông, nội tâm gần như muốn hét lên vì kinh ngạc.

Cô thật sự tò mò, Thẩm Lãng lại có thái độ thản nhiên với hơn trăm cây nhân sâm trăm năm tuổi như vậy, nhà trông nhân sâm sao?
Thật ra nhà Thẩm Lãng làm gì có tinh lực mà trồng trọt nhân sâm, chẳng qua chúng mọc bao phủ phân nửa núi Trường Bạch mà thôi.

Nói thêm, đây là nhân sâm tự nhiên, sao có thể giống nhân sâm được con người trồng.

“Nhà bạn học Thẩm trồng nhân sâm hả?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tò mò hỏi.

“Tạm xem là vậy đi, nhà ở một ngọn núi nhỏ.

” Thẩm Lãng lúng túng cười, anh không thể nói một nửa núi Trường Bạch là gia sản nhà họ Thẩm được, nói ra lại chẳng ai tin.

Không nói dóc, núi Trường Bạch lớn như vậy, còn có gia tộc cường thế bao hơn nửa ngọn núi, thuê cả chuyên gia chăm sóc những cây nhân sâm hoang dã.

Mà sở dĩ trên túi có dính đất bùn, bởi vì đây đều là nhân sâm mới thu hoạch, cực kỳ thích hợp để bồi bổ, cái này cũng là một phần tâm ý của mẹ Thẩm.

Nghe xong, Lâm Nhuyễn Nhuyễn còn tưởng nhà Thẩm Lãng là nông dân làm ruộng trên núi, lòng dâng lên cảm giác thân thiết khó hiểu, bởi vì quê hương cô cũng ở vùng nông thôn.

Nhân sâm trăm năm tuổi của Thẩm Lãng, trừ Hách Lập Đông, đến nay không người nào tới nhận.

Không biết Chu Tử Hào và Đỗ Thiên Lượng chạy đi đâu, chẳng thấy bóng dáng, nếu không cũng chia cho bọn họ một ít.

Nhất là Đỗ Thiên Lượng, dạo này vô dụng quá, để hắn ăn chút nhân sâm, mới có sức mà tiếp tục vận chuyển ở công trường.

Nếu nhiều người không biết nhìn hàng, Thẩm Lãng định đem phần còn lại, tặng cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Bây giờ, Lý Mộc Ca còn đang tập trung viết cái gọi là tranh chữ để tặng, không chú ý Thẩm Lãng bên này.

Hắn đâu ngờ tới, quà mẹ Thẩm Lãng gửi, là cây nhân sâm trăm năm tuổi.


Mải tập trung viết mấy thứ kia, bỏ lỡ mất một cơ hội thật tốt, chữ “Người con gái anh yêu” Lý Mộc Ca viết cũng gọi là thư pháp? Còn chẳng bằng rễ cây nhân sâm trăm năm tuổi!
Nửa giờ sau, cuối cùng Lý Mộc Ca cũng viết xong, lần nữa đặt sự chú ý lên Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn bên này.

Kế hoạch hôm nay của hắn, mới thực hiện một nửa.

Hồi nãy viết thư pháp, đạt được hiệu quả mong đợi.

Tiếp theo, là khâu quan trọng nhất!
Tỏ tình với Lâm Nhuyễn Nhuyễn!
Vì vậy, hắn đã chuẩn bị món quà hết sức xa hoa.

Trang sức Van cleef & Arpels phiên bản giới hạn.

*Van cleef & Arpels: Hãng trang sức, đồng hồ, nước hoa nổi tiếng ở Pháp
Trị giá năm triệu!
Lý Mộc Ca đúng là có bố làm hiệu trưởng, nhưng hắn còn một người mẹ làm kinh doanh.

Mẹ hắn kinh doanh ở một hãng gia công, năm triệu này là mẹ cho hắn.

Lý Mộc Ca tin chắc bộ trang sức Van cleef & Arpels phiên bản giới hạn này, nhất định có thể bắt lấy trái tim thiếu nữ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Thậm chí hắn cảm thấy, không có cô gái nào thoát khỏi sức hấp dẫn mãnh liệt này.

Chỉnh sửa ăn mặc, tóc tai, Lý Mộc Ca tự tin cất bước về phía Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mặt nở nụ cười đầy miễn cưỡng.

“Nhuyễn Nhuyễn, trở thành người phụ nữ của anh đi, đây là món quà anh chuẩn bị vì em, là bộ trang sức cao cấp mà các quý tộc và nhân sĩ nổi tiếng khắp nơi trên thế giới đều yêu thích, chiếm được tình cảm của vô số chị em phụ nữ, hi vọng nó có thể nắm được trái tim em!”
Một màn này, đã thu hút sự hâm mộ và ghen tị từ đông đảo fan nữ của Lý Mộc Ca.

Thần tượng của các cô, ngay trước mặt, tỏ tình với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, hơn nữa còn tặng món quà xa xỉ quý giá, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhất thời trở thành đối tượng bị đả kích.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.