Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 888: Cái Chết Của Hoàng Chí Thành





Không cho Hoàng Chí Thành cơ hội chạy trốn, lúc này, trong nháy mắt Thẩm Lãng đã đi tới trước mặt Hoàng Chí Thành, giơ tay giáng một cái tát lên mặt anh ta khiến anh ta ngã sõng soài trên mặt đất.

“Hoàng Chí Thành, hôm nay chính là ngày chết của anh!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.

Vẻ mặt Hoàng Chí Thành sợ hãi, khuôn mặt trong tức khắc cũng sưng bầm lên.

Hoàng Chí Thành cắn răng, nhìn về phía Thẩm Lãng nói: “Chỉ… chỉ cần anh không giết tôi, tôi… tôi sẽ làm tất cả những gì anh muốn!
“Anh cảm thấy tiền đối với tôi quan trọng hơn hay là giết anh quan trọng hơn?” Thẩm Lãng lạnh giọng hỏi, giờ phút này, Thẩm Lãng nheo mắt lại,chỉ một thoáng, một cỗ huyết khí nồng đậm trào dâng lên.

Như thể ở phía sau lưng Thẩm Lãng là một biển máu với muôn vàng thi thể vậy.

Loại hơi thở khủng b0 này khiến người ta áp lực đến nỗi thở không ra hơi!
Hoàng Chí Thành cảm thấy yết hầu mình như bị bóp chặt, vô cùng thống khổ và khó chịu.

“Anh… anh đừng có mà làm xằng làm bậy, tôi… quân của tôi sắp tới rồi, anh mà giết tôi thì anh cũng đừng mong rời đi!” Hoàng Chí Thành sợ tới mức không nói được rõ ràng.

“Người của anh?” Thẩm Lãng nhíu mày.


Thấy vẻ mặt Thẩm Lãng thay đổi, Hoàng Chí Thành cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Hôm nay cho dù là Ngọc Hoàng tới thì anh cũng phải chết ở đây thôi!”
Thẩm Lãng nói xong khiến Hoàng Chí Thành bất ngờ cả kinh.

Còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Lãng đã đá vào ngực anh ta, trực tiếp khiến anh ta văng ra ngoài, xương khớp kêu lên răng rắc, không biết đã gãy thành mấy khúc!
Hoàng Chí Thành phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực thở hổn hển.

Nhìn thấy Thẩm Lãng từng bước đi tới, lúc này Hoàng Chí Thành mới thật sự sợ hãi, anh ta biết hôm nay cho dù là thần tiên cũng khó mà cứu được mạng anh ta.

“Cầu xin… anh, đừng giết tôi…” Hoàng Chí Thành cố nén đau đớn, lập tức quỳ gối cầu xin Thẩm Lãng.

Thế nhưng sắc mặt Thẩm Lãng lạnh băng, sát khí trong mắt không hề giảm bớt.

Truyện Hot
“Khi đánh Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh nên biết mình sẽ có ngày hôm nay!” Nói rồi, Thẩm Lãng giơ tay túm lấy cổ Hoàng Chí Thành, nhấc cả người Hoàng Chí Thành lên.

Sắc mặt Hoàng Chí Thành từ trắng bệch biến thành tím, rồi lại từ tím biến thành đen.

Cứ như vậy bị Thẩm Lãng giày vò từng phút, Thẩm Lãng cũng không muốn để anh ta được chết một cách sảng khoái!
Hành động của Hoàng Chí Thành khiến Thẩm Lãng cảm thấy nếu để anh ta có thể chết một cách thoải mái thì quá dễ dàng cho anh ta rồi.

Cho nên Thẩm Lãng quyết định sẽ dùng cách thức tàn nhẫn nhất để kết thúc sinh mệnh Hoàng Chí Thành.

Mà lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên lại cảm nhận được một cơn gió lạnh đánh úp mình, theo bản năng nghiêng người tránh sang một bên, cũng may Thẩm Lãng nhanh nhẹn, nên đối phương chỉ có thể đánh vào không khí.

Thẩm Lãng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông thân mình gầy yếu, sắc mặt không chút sức sống đang đứng ở nơi đó.

Sắc mặt người đàn ông lạnh băng, ánh mắt quỷ dị nhìn Thẩm Lãng.

“Tha cho anh ta một mạng, chuyện anh giết Nhị Long chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!” Người đàn ông mở miệng nói với sắc mặt tái nhợt.

Thẩm Lãng nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì người này cũng là sát thủ của Ám Yểm.

“Ồ, nhìn dáng vẻ này có vẻ Hoàng Chí Thành rất quan trọng với Ám Yểm các người nhỉ!” Thẩm Lãng nghi hoặc hỏi, nhưng tay vẫn như cũ bóp chặt lấy cổ Hoàng Chí Thành, không hề có ý muốn buông ra.

Sát thủ khinh thường âm hiểm cười một tiếng nói: “Tôi chỉ phục vụ vì tiền, anh ta có thể cho tôi tiền cho nên anh ta đối với tôi rất quan trọng!”
Hóa ra sát thủ này chính là người lần trước ám sát Lý Mạc.

Thẩm Lãng hơi mỉm cười, sau đó đôi tay đột nhiên gia tăng sức lực!
Răng rắc!
Cổ Hoàng Chí Thành gãy vẹo theo tiếng kêu, sau đó như một đống bùn lầy nằm xụi lơ trên mặt đất, không còn chút hy vọng sống sót nào!
“Anh!” Sát thủ trừng mắt, vẻ mặt tức giận!
“Người đã giết rồi, anh muốn báo thù sao!” Thẩm Lãng lạnh giọng, ánh mắt lại một lần nữa trở nên lạnh băng.

Sát thủ do dự một lát, lại chậm chạp không dám ra tay với Thẩm Lãng.

Bởi vì Nhị Long đã chết trong tay Thẩm Lãng, một mình tên sát thủ này không có tự tin có thể tự mình bắt được Thẩm Lãng.

“Được lắm… thằng khốn anh đúng là điên cuồng, giết người của Ám Yểm, thằng khốn kiếp cứ ở đó chờ chết đi.

Sát thủ nói rồi lập tức biến mất trong nháy mắt.

Sát thủ đệ nhất còn không sợ, còn thèm sợ người của Ám Yểm sao?
Sát thủ chạy trốn, Thẩm Lãng cũng không đuổi theo.

Đối với Thẩm Lãng mà nói, một tên không có dũng khí đối đầu với mình thì có đuổi giết cũng chỉ lãng phí sức lực thôi.

Không bằng để anh ta trở về báo tin, như vậy còn có thể dụ ra kẻ thật sự đứng phía sau Ám Yểm.

Khi xác nhận Hoàng Chí Thành không còn cơ hội sống sót, Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lý Mạc đưa người tới thu dọn hiện trường.

Dù sao thì Hoàng Chí Thành cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, vì vậy vẫn nên che giấu cái chết của anh ta một chút thì tốt hơn.

Đêm đó, Thẩm Lãng xử lý xong những việc này cũng không có trực tiếp trở lại trang viên Tống Nghị
Mà trước hết đi đến tiểu khu An Nam tắm rửa và thay quần áo, bởi vì trên người dính đầy máu, Thẩm Lãng không muốn để Lâm Nhuyễn Nhuyễn thêm lo lắng, càng không muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn biết những chuyện này.

Sau khi thay quần áo xong xuôi trở về trang viên Tống Nghị, Thẩm Lãng vừa hay gặp được đang đi từ thang máy ra.

“Anh Thẩm Lãng? Sao anh lại ở chỗ này?” Vẻ mặt Trương Tịnh Di ngạc nhiên hỏi, trong mắt không nhịn được ánh lên vẻ vui sướng.


Từ sau khi Thẩm Lãng không ở đây nữa, mỗi ngày Trương Tịnh Di đều nhìn về phía cửa phòng của Thẩm Lãng, hy vọng một ngày nào đó lại có thể nhìn thấy Thẩm Lãng đi từ đó ra.

Sau khi Thẩm Lãng nhìn thấy Trương Tịnh Di thì khẽ mỉm cười, thuận miệng nói: “Tới lấy chút đồ, đúng rồi, gần đây ở công ty có ai bắt nạt cô không?”
“Từ sau sự kiện lần trước, chủ quản của chúng tôi đã bị mất chức, anh nói xem có phải là anh ta ác giả ác báo không!” Trương Tịnh Di vui vẻ nói.

Thẩm Lãng nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì chuyện này chính là do anh sắp xếp.

“Đúng rồi anh Thẩm, tôi… tôi muốn mời anh một bữa cơm, hôm đó anh cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh nữa!” Trương Tịnh Di có chút ngại ngùng nói.

“Được!” Thẩm Lãng tươi cười đồng ý.

Thấy Thẩm Lãng đồng ý, trong lòng Trương Tịnh Di vô cùng vui vẻ, mãi tới khi hình ảnh Thẩm Lãng biến mất ở thang máy, Trương Tịnh Di mới phục hồi tinh thần, ngây ngô cười mở cửa vào nhà.

Đêm đó, sau khi Thẩm Lãng về tới trang viên Tống Nghị, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên khỏi sô pha, chạy tới trước mặt Thẩm Lãng.

Nhìn thấy Thẩm Lãng không sao, khóe miệng Lâm Nhuyễn Nhuyễn cong lên một nụ cười, chỉ một cái ôm đã xóa bỏ tất cả mọi lo lắng của cô ấy.

Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được cơ thể ấm áp của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, trong nháy mắt Thẩm Lãng có thể cảm nhận được hạnh phúc bủa vây mình, trên mặt vô thức nở một nụ cười mãn nguyện.

Vài ngày sau!
Tin tức Hoàng Chí Thành gặp tai nạn xe cộ qua đời đã lan truyền khắp toàn bộ Giang Nam.

Mà sau khi vợ của Hoàng Chí Thành biết được tin tức lại không có chút nào khiếp sợ.

Những năm gần đây, Hoàng Chí Thành vẫn luôn làm xằng làm bậy ở bên ngoài, nếu không phải kiêng dè thể diện, cô ta đã ly hôn với Hoàng Chí Thành từ lâu rồi.

Hiện giờ Hoàng Chí Thành đã chết, nhà cô ta lại phát hiện mỏ vàng, cô ta hoàn toàn không cần phải tiếp tục ngây ngốc ở Nam Giang nữa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.