Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 952: Mười Phút Là Đủ Rồi





Bên trong phòng có mấy người đàn ông trung niên, mọi người thấy Thẩm Lãng và Lăng Sương Nguyệt tiến vào đều không có ý đứng dậy.

Hiện giờ tập đoàn Lăng Thị đang ở tình thế nguy hiểm, Lăng Sương Nguyệt cũng sắp vào đường cùng, nếu không phải vì nể mặt Hà Tử Bình, bọn họ căn bản sẽ không tới tham gia bữa tiệc này.

Tuy rằng như vậy nhưng Lăng Sương Nguyệt vẫn giữ lịch sự, lễ phép mỉm cười chào hỏi những người này.

Thẩm Lãng thấy mấy người này có thái độ lạnh nhạt như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui.

Ở trong mắt anh, những người này chỉ như một con kiến, không ngờ còn không biết điều và thái độ tệ như vậy.

“Tổng giám đốc Lăng, vị này là?” Lúc này Hà Tử Bình đứng dậy, đánh giá Thẩm Lãng một chút sau đó kinh ngạc hỏi.

Bởi vì anh ta không ngờ Lăng Sương Nguyệt còn dẫn một người lạ tới.

“Vị này… vị này là….


” Lăng Sương Nguyệt nhất thời nghẹn lời, không biết nên giới thiệu thân phận của Thẩm Lãng thế nào.

“Tôi là bạn trai của cô ấy, các vị không cần để ý tới tôi, tôi tới để dùng bữa cơm thôi!” Thẩm Lãng cười nói.

Bạn trai?
Thật ra Lăng Sương Nguyệt rất muốn cái thân phận này trở thành sự thật nhưng cô ấy biết Thẩm Lãng nói vậy chỉ vì muốn giúp mình mà thôi.

Hà Tử Bình khinh thường cười, lại một lần nữa đánh giá Thẩm Lãng, khi nhìn thấy quần áo Thẩm Lãng có chút nhăn nhúm, sự khinh thường càng lộ rõ trên mặt anh ta.

“Ồ, không ngờ tổng giám đốc Lăng lại có bạn trai, không biết vị bạn trai này đang làm việc ở đâu vậy?” Hà Tử Bình cười nhạo nói.

“Tổng giám đốc Hà, hôm nay tới đây là để trao đổi hợp tác, còn chuyện của bạn trai tôi thì hình như không có liên quan lắm!” Lăng Sương Nguyệt nói.

Lăng Sương Nguyệt nói như vậy hoàn toàn để bảo vệ Thẩm Lãng, bởi vì cô ấy cũng không biết Thẩm Lãng tới Kinh Đô làm gì, cũng không muốn vì chuyện của mình mà Hà Tử Bình ghi thù anh.

“Nếu tổng giám đốc Lăng đã không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nhiều nữa, mau ngồi xuống đi!” Hà Tử Bình cười lạnh nhìn thoáng qua Thẩm Lãng.

Ở trong lòng lại thầm nghĩ, đang làm gì cũng không dám nói, chứng tỏ Thẩm Lãng này không phải tên ăn bám thì cũng chỉ là một nhân viên quèn, cùng lắm thì cũng chỉ là một lãnh đạo của công ty nhỏ mà thôi.

Sau khi ngồi xuống, rượu và đồ ăn đều đã chuẩn bị đủ cả, Hà Tử Bình cố ý cầm một cái ly rót đầy rượu trắng, đặt trước mặt Lăng Sương Nguyệt, trong khi những người khác chỉ có một nửa ly rượu vang đỏ mà thôi.

Hành động này khiến Lăng Sương Nguyệt chú ý, chỉ là hiện giờ đang cần phải cầu người ta nên cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể nhịn xuống.

Có điều Thẩm Lãng ở bên cạnh lại không thể nào chấp nhận được, trực tiếp cầm lấy ly rượu trắng của Lăng Sương Nguyệt đặt trước mặt mình, rồi lại để ly rượu của mình tới trước mặt Lăng Sương Nguyệt.

“Tổng giám đốc Lăng, hình như bạn trai cô có chút không biết điều thì phải?”
“Đúng là không hiểu phép tắc chút nào, nhìn dáng vẻ là biết rồi!”
“Loại người này thì có cái gì để nói chứ, tôi thấy chúng ta nên đi thôi!”
Mấy ông chủ thấy vậy sôi nổi tỏ ra bất mãn, thậm chí có người còn định nhấc mông rời đi.

Hà Tử Bình đều nhìn ra cả.


“Đừng, xin lỗi các vị, bạn trai tôi sợ tôi uống nhiều rượu cho nên mới đổi lại mà thôi…” Lăng Sương Nguyệt nói rồi lại lấy lại ly rượu trước mặt Thẩm Lãng.

Tuy biết rằng Thẩm Lãng có ý tốt nhưng vì làm ăn nên Lăng Sương Nguyệt chỉ có thể làm như vậy.

“Tôi uống một chén không sao đâu!” Lăng Sương Nguyệt khẽ nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng khinh thường cười, không hề nói gì, vẫn tiếp tục ngồi đó, anh chỉ muốn xem đám sâu bọ này rốt cuộc có thể quá đáng đến mức nào!
“Các ông chủ, nếu tổng giám đốc Lăng đã có thành ý như vậy thì các vị cũng nên ở lại một chút đi!” Lúc này Hà Tử Bình mới đứng dậy khuyên nhủ mấy ông chủ kia.

“Nếu giám đốc Hà đã nói vậy thì chúng tôi sẽ ở lại, cũng coi như nể mặt giám đốc Hà!”
“Giám đốc Hà tận tâm tận lực vì tập đoàn Lăng Thị như vậy, tôi thật sự không thể hiểu nổi!”
“Có cái gì mà không hiểu chứ, giám đốc Hà tuấn tú lịch sự tốt hơn nhiều so với bạn trai của tổng giám đốc Nguyệt, tôi nói chứ người biết điều thì đã tự giác đi ra ngoài rồi!”
Có vài người không chút che giấu nói, có vẻ như trong mắt bọn họ, Thẩm Lãng không có tư cách ngồi cùng bàn ăn với bọn họ!
Đối với những lời châm chọc mỉa mai này, Lăng Sương Nguyệt nghe xong vô cùng khó chịu, dù sao cũng là cô ấy gọi Thẩm Lãng tới, vì vậy trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Thế nhưng Thẩm Lãng lại vô cùng bình tĩnh dùng đồ uống, dáng vẻ như không nghe thấy gì vậy.

Đối với sự khích bác của đám ruồi bọ này, Thẩm Lãng không thèm tức giận.

Cuối cùng sau sự khuyên bảo của Hà Tử Bình, mấy người này lại một lần nữa ngồi lại bàn.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Lãng đột nhiên buông đồ uống trong tay rồi đứng lên.

Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, cho rằng Thẩm Lãng muốn rời đi.

Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh băng nhìn xung quanh một vòng sau đó mở miệng nói: “Hiện giờ tôi cho các người một cơ hội, đổi ly rượu vang đỏ đó thành rượu trắng, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Phụt!
Nghe được lời này, mấy người kia không khỏi bật cười.

Một tên nhãi không biết từ đâu chui ra mà lại có dũng khí lớn như vậy, dám nói như thế với bọn họ, không phải tự rước lấy nhục sao!
“Tên nhãi, anh uống nhiều rồi phải không!”
“Ha ha ha… tổng giám đốc Lăng, tôi cảm thấy bạn trai cô hồ đồ rồi!”

“Bây giờ anh quỳ xuống xin lỗi chúng tôi rồi cút đi, chúng tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!
Mấy người đó nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt châm biếm.

Lúc này trong lòng Lăng Sương Nguyệt vô cùng phức tạp, một bên là những người cô ấy hợp tác cùng, một bên lại là Thẩm Lãng.

“Sương Nguyệt, cô cảm thấy đám người này sẽ hợp tác với cô sao, cho dù hợp tác cô nghĩ họ sẽ giúp tập đoàn Lăng Thị vượt qua nguy cơ được sao?” Thẩm Lãng hỏi Lăng Sương Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc.

Lời của Thẩm Lãng khiến Lăng Sương Nguyệt tỉnh táo hơn một chút, mấy ngày gần đây, bởi vì tập đoàn Lăng Thị phải đối mặt với áp lực quá lớn nên khiến Lăng Sương Nguyệt nhất thời có chút hồ đồ, tuyệt vọng tới nỗi bất chấp làm bất cứ điều gì.

Vì vậy cô ấy mới cảm thấy bữa tiệc lần này là một cơ hội, bây giờ xem ra là cô ấy quá ngây thơ rồi.

Đám người này vì nể mặt Hà Tử Bình nên mới đến, vì vậy cho dù mình có hèn mọn cầu xin bọn họ hợp tác cùng, kết quả cũng chỉ có miễn cưỡng mà thôi, thậm chí còn bị Hà Tử Bình uy hiếp!
“Các ông chủ, nếu đã không có thành ý như vậy thì chúng tôi đi là được!” Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Sương Nguyệt không hề nhẫn nhịn như vừa rồi, đứng dậy định rời đi cùng Thẩm Lãng.

Hà Tử Bình thấy vậy không khỏi sửng sốt, lạnh giọng nói: “Tổng giám đốc Lăng, cô nghĩ cho kỹ chút, đừng vì việc riêng tư mà ảnh hưởng tới tương lai của tập đoàn Lăng Thị, đến lúc đó mất nhiều hơn được đấy!”
“Một tập đoàn Viễn Thành nhỏ bé, nói thật tôi không biết anh lấy đâu ra dũng khí mà ở đây nói xằng nói bậy nữa!” Thẩm Lãng khinh thường nói.

Chỉ cần anh muốn, không tới một ngày mấy công ty trước mắt này đều sẽ biến mất hoàn toàn.

Chỉ là Thẩm Lãng thật sự không có hứng thú gì với đám sâu bọ này, dẫm chết một con kiến đối với anh mà nói chẳng có gì gọi là cảm giác thành tựu.

Sắc mặt Hà Tử Bình trở nên thâm trầm, chỉ vào Thẩm Lãng uy hiếp nói: “Tên nhãi, tôi gọi một cú điện thoại là có thể khiến tập đoàn Lăng Thị phá sản trong vòng ba ngày đấy, đến lúc đó cho dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không có tác dụng đâu!”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười nói: “Ba ngày lâu quá, với tôi mười phút là đủ rồi!”
Hà Tử Bình khẽ ngây ra, ngay sau đó bật cười ha hả.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.