“Anh Charlie, mong anh làm theo những gì mình đã hứa, tuy là Yến Vân Sơn chưa chết, nhưng chuyện này chúng tôi cũng đã làm hết sức!” Chung Thiên nói.
Charlie cười như không cười.
“Tôi chỉ hợp tác với kẻ mạnh, tiếc là năng lực của anh Chung thiên có vẻ như chưa xứng để tôi thực hiện lời hứa!” Charlie cười nói.
“Anh có ý gì!” Chung Thiên lập tức đứng dậy.
Đối với loại người không thể lợi dụng như Chung Thiên, Charlie không có chút hứng thú nào với anh ta, nhà họ Chung tuy thuộc mười nhà quyền quý giàu có ở Kinh Đô nhưng mấy năm gần đây không có gì phát triển, nếu lựa chọn hợp tác với bọn họ cũng chưa phải là lựa chọn tốt nhất.
“Cút đi, sau này không cần tới nữa, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với loại rác rưởi như thế!”
Charlie vừa nói vừa ra hiệu ánh mắt với Harry.
Harry đi tới trước mặt Chung Thiên nói: “Chuyện này chúng ta dừng ở đây đi, nếu anh nói ra cái gì, hậu quả có lẽ anh còn rõ hơn cả tôi!”
Chung Thiên cắn răng, chỉ vào người Charile nói: “Nơi này là Kinh Đô, anh dám chơi tôi, nhà họ Chung chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Đột nhiên, vẻ mặt Charlie ngưng lại!
Câu nói của Chung Thiên khiến anh ta rất không thoải mái, bao nhiêu năm qua chưa từng có ai uy hiếp anh ta như vậy, nói gì tới một tên cậu chủ vô dụng.
“Harry, sau này tôi không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lời Charile vừa nói ra, Chung Thiên còn chưa kịp phản ứng lại!
Một ánh sáng lóe qua.
Con dao găm trong tay Harry đã cắt ngang qua yết hầu Chung Thiên.
Trước khi chết Chung Thiên còn chưa kịp phản ứng mình sẽ rơi vào kết cục như vậy!
Thi thể Chung Thiên bị ném tới trước của tập đoàn Chung Thị.
Lúc này, toàn bộ nhà họ Chung từ trên xuống dưới đều rơi phòng hỗn loạn.
Chung Trường Phong ngồi ngây ra trên ghế, vẻ mặt bi phẫn.
Những người cấp cao khác ở nhà họ Chung cũng có vẻ mặt buồn bực như vậy, tinh thần căng thẳng đứng ngồi không yên.
Không một ai có thể ngờ được.
Vậy mà Chung Thiên lại bị những người đó cứt cổ!
Mà người ra tay là ai đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào.
Vẻ mặt Chung Trường Phong đầy đau thương, không còn chút khí phách hăng hái nào lúc trước.
Toàn bộ người trong giới doanh nhân ở Kinh Đô cũng đều thông cảm với tình cảnh của nhà họ Chung, nhưng chỉ đơn giản là thông cảm mà thôi.
Không có một ai tình nguyện giúp đỡ nhà họ Chung, người ở phía sau ra tay với bọn họ còn chưa biết là ai, nhưng kẻ dám động đến nhà họ Chung chắc chắn không phải người bình thường, loại chuyện tự rước họa vào thân này, bọn họ chắc chắn sẽ không làm.
Tin tức Chung Thiên bị giết nhanh chóng tới tai Thẩm Lãng, đối với chuyện này Thẩm Lãng cũng không bất ngờ lắm, chỉ cảm thấy Chung Thiên ngu xuẩn đến đáng thương.
Vài ngày sau!
Tin tức Chung Thiên bị giết dần lắng xuống.
Thẩm Lãng ở bên này vẫn luôn chờ đợi nhưng sát thủ của Ám Yển vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.
Việc này khiến cho trong lòng Thẩm Lãng không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ gia tộc Hill này không có liên quan tới tổ chức sát thủ Ám Yểm, là do anh nghĩ nhiều rồi sao.
“Cậu Thẩm…”
Khi Thẩm Lãng chuẩn bị rời khỏi tập đoàn Phi Vũ, Thượng Bân vội vã đi từ cửa tới với vẻ mặt hoảng hốt.
“Hoảng loạn cái gì thế?” Thẩm Lãng nhíu mày, Thượng Bân trước giờ luôn trầm ổn, bình tĩnh, chuyện có thể khiến anh ta hoảng loạn không nhiều.
“Cậu Thẩm, hôm nay ở Kinh Đô lan truyền tin tức người giết Chung Thiên là anh, bởi vì anh và Chung Thiên cùng tranh giành tình cảm của Yến Khả Nhi nhưng không thành cho nên…” Câu kế tiếp Thượng Bân không nói ra bởi vì chuyện này Thượng Bân biết chắc chắn không phải là sự thật.
“Ha ha…” Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng: “Biết ngay mà, không ngờ người của gia tộc Hill lại đê tiện như vậy, ngay cả một người chết rồi cũng lợi dụng!”
“Hiện giờ người nhà họ Chung đã nổi điên, Chung Trường Phong vừa rồi đã cho người tới tập đoàn Phi Vũ rồi!” Thượng Bân vội la lên.
“Một nhà họ Chung mà thôi, có thể làm gì được chứ!” Thẩm Lãng khinh thường nói.
Mười phút sau!
Một đoàn xe ầm ầm dữ dội của nhà họ Chung đã đi tới trước cửa lớn của tập đoàn Phi Vũ.
Vệ sĩ của nhà họ Chung gần như tập trung hết nhân lực, gần trăm người đổ tới vây quanh tập đoàn Phi Vũ.
Người qua đường thấy vậy không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này Chung Trường Phong xuống xe, vẻ mặt âm trầm, hôm nay ông ta tới đây, dù có thế nào đi nữa cũng phải lấy lại công bằng cho con trai mình.
Thẩm Lãng ở trên lầu quan sát tất cả, trong lòng âm thầm cười khổ.
Không ngờ Chung Thiên đã ngu xuẩn như vậy mà tên Chung Trường Phong này lại càng ngu hơn.
Truyện Xuyên Không
“Bảo ông chủ các người ra đây cho tôi!” Chung Trường Phong đi tới chỗ nhân viên lễ tân, thẳng thừng lạnh giọng nói.
Nhân viên lễ tân trước giờ chưa từng thấy qua ai tức giận như vậy, không khỏi có chút choáng váng.
Cô ấy run rẩy cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện tới chỗ ông chủ.
Nhưng điện thoại còn chưa kịp gọi đi thì Thẩm Lãng đã xuất hiện trước mặt mọi người từ lúc nào không hay.
“Chung Trường Phong nếu hôm nay ông tới đây gây chuyện tôi sẽ không dễ dàng để ông rời đi, còn nếu muốn tới hỏi chuyện thì tôi có thể chắc chắn mà nói với ông, con trai của ông không phải do tôi giết!” Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh nhạt nói.
Chung Trường Phong tức giận không thôi, không ngờ Thẩm Lãng còn kiêu ngạo như vậy.
Hiện giờ ở Kinh Đô ai mà không biết anh vì tranh giành tình cảm mà gi3t ch3t con trai ông ta, thù này không báo thì Chung Trường Phong không còn mặt mũi nào ở Kinh Đô này nữa.
“Tên khốn, con mẹ nó chứ anh dám giết con trai tôi, thù này không báo thì Chung Trường Phong tôi thề không làm người!”
Nói rồi, Chung Trường Phong quay mặt về phía vệ sĩ nói: “Trói tên nhãi này lại cho tôi, tôi muốn làm thịt anh ta ngay trước mộ con trai mình!”
Một tên vệ sĩ không chút do dự, hùng hùng hổ hổ lao tới trước mặt Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói hồn hậu của một người đàn ông.
“Để tôi xem hôm nay kẻ nào dám ra tay với anh Thẩm Lãng!”
Đảo mắt nhìn qua, người tới không ai khác mà chính là Kim Nam và cậu chủ nhà họ Lý, Lý Văn.
Mà điều khiến người ta chấn động hơn là bên ngoài cửa những chiếc xe thương vụ và xe việt dã đông nghìn nghịt không ngừng lao tới.
Xe dừng lại, cả một đám người mặc đồ đen trực tiếp xuống xe vây quanh gần trăm người nhà họ Chung.
Nói về nhân số, chắc chắn gấp nhà họ Chung không dưới mười lần.
Chung Trường Phong cả kinh.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì chuyện này anh không hề nói cho Kim Nam.
Chỉ là đối phó với tên Chung Trường Phong mà thôi, Thẩm Lãng cũng không muốn để ai nhúng tay vào.
“Kim Nam, Lý Văn, nhà họ Chung chúng tôi và các người trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chuyện này không có liên quan tới các người!”
Tuy rằng Chung Trường Phong vì báo thù mà có chút sốt ruột, thậm chí còn sắp mất đi lý trí.
Thế nhưng, trước mắt ông ta không thể không nghĩ cách khiến Kim Nam bình tĩnh lại, nếu không hôm nay đừng nói là ra tay với Thẩm Lãng, chính bản thân mình có thể ra ngoài hay không còn chưa biết.
“Họ Chung kia, ông không biết suy nghĩ sao, loại lời đồn như vậy mà cũng tin được, ông cảm thấy con trai ông xứng đáng để tranh giành tình cảm với đại ca tôi sao!”
Lý Văn đứng bên cạnh Thẩm Lãng nói.
“Lý Văn, bố anh gặp tôi còn phải nhún nhường, anh có tư cách gì mà dám ăn to nói lớn trước mặt tôi!” Chung Trường phong nói.
Vẻ mặt Lý Văn đầy khinh thường, xoay mặt nói với Thẩm Lãng: “Đại ca, anh lên lầu nghỉ ngơi đi, chút chuyện nhỏ này để em làm là được rồi!”
Lúc này Kim Nam cũng đứng trước mặt Thẩm Lãng, bày ra dáng vẻ muốn liều mạng với Chung Trường Phong.
Thẩm Lãng thở dài một hơi, đi tới trước mặt Chung Trường Phong.
“Chung Trường Phong, tôi nể mặt ông đang đau lòng vì mất con trai, hôm nay không so đo với ông! Hiện giờ mau đưa người cút đi, nhớ kỹ chỉ có duy nhất lần này, nếu lần sau còn dám tới tập đoàn Phi Vũ làm loạn, tôi sẽ tự mình tiễn ông lên đường!”.