Triệu Tử Văn ôm quyền cười nói:
- Vương gia thật sự là quá khách khí rồi!
- Triệu đại nhân, mau mời ngồi!
Hoài Vương tươi cười đưa hắn vào trong đại sảnh, chỉ vào một cái ghế ngồi bên trên, bảo hắn.
Triệu Tử Văn vừa tiến vào trong đại sảnh sáng sủa đã thấy một nam tử mặc áo vàng, đầu đội mũ màu tím, mặt mày thanh tú, dáng người đã có vẻ hơi béo phì, sớm đã ngồi ở vị trí chủ tọa.
Triệu Tử Văn không cần nghĩ cũng đoán được ra đây chính là Lục Hoàng tử điện hạ mà Hoài Vương phụ tá. Hắn không nhanh không chậm thi lễ, ôm quyền nói:
- Vi thần tham kiến Lục Hoàng tử điện hạ!
Lục Hoàng tử hai má phinh phính tươi cười nịnh nọt nói:
- Vị này chính là Tể tướng đại nhân tân nhiệm ư? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a! Không ngờ là Triệu đại nhân còn trẻ như vậy đã có thể lên làm Tể tướng được rồi.
Nghe nói Lục Hoàng tử nổi danh là nhà ngoại giao, rất thích cùng người kết giao bắt chuyện, vỗ mông ngựa, hơn nữa, lại là kẻ rất biết cân nhắc tâm tư người khác. Hôm nay vừa gặp thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, Triệu Tử Văn bị y vỗ mông ngựa một cái cũng thấy sướng tỉnh người, không khỏi cười trộm.
Chơi gì thì chơi, rắm ngựa thì không chơi. Lục Hoàng tử này đã thích ngoại giao thì cứ cho y hưởng thụ một chút. Triệu Tử Văn ánh mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, cười nói:
- Điện hạ thân Hoàng tử tôn quý, chính là rồng trong loài người, không mấy ai có thể so sánh được.
Thấy hai người vừa mới gặp mặt đã vuốt mông ngựa lẫn nhau, Hoài Vương cười ha hả, nói:
- Không cần nói những câu khách sáo nữa. Triệu đại nhân, mau mời ngồi!
Hoài Vương cười ha hả đã chuyển chủ đề câu chuyện, lôi kéo Triệu Tử Văn ngồi vào bàn.
Trên bàn, rượu đích thực là loại thượng hạng Ngọc Dao Xuân, đồ ăn chính là ngự thiện mười tám món do chính tay ngự trù của cung đình chế biến. Có thể thấy được Lục Hoàng tử và Hoài Vương quá hậu đãi Triệu Tể tướng rồi.
Sau một hồi khách sáo khen ngợi lẫn nhau, ba người đều tự ngồi một chỗ, không ai lên tiếng phá vỡ không gian im lặng cả.
Hoài Vương thấy hồi lâu không có động tĩnh, đều đều nhấp rượu, khẽ vỗ song chưởng. Tiếng tiêu tiếng trúc dịu dàng vang lên trong đại sảnh, một nhóm ca vũ cơ gần mười người, dung mạo xinh đẹp, búi tóc lỏng buông hình đuôi én, thân hình mềm mại uốn lượn trong các bộ xiêm y nhẹ như bay tiến vào trong đại sảnh, vừa múa vừa hát, động tác uyển chuyển khiến người ta nhìn đến tiêu hồn.
Triệu Tử Văn biết đây là chiêu bài của Lục Hoàng tử, nhưng cũng không kìm nổi lòng mình đắm chìm trong đại dương hoan nhạc này.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnTiếng nhạc dần dịu lại, mười mỹ nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại tụ lại ở chính giữa, một tiếng tiêu rung động tâm hồn cất lên. Các vũ cơ phất ống tay áo dài, vô số đóa hoa kiều diễm nhẹ nhàng tung bay giữa đất trời, hương hoa như len lỏi vào ngóc ngách trong tâm hồn khiến người ta mê mẩn. Mười mỹ nữ như những nụ hoa nở rộ, tản ra bốn phía, đầy trời là mưa hoa, như hoa lan xuất hiện trong u cốc. Theo những bước nhảy nhẹ nhàng tuyệt đẹp, mơ hồ như tiên nữ, tà váy dài khép mở che lấp, càng làm nổi bật dung mạo tuyệt mỹ của các nàng.
Lúc này, tiếng tiêu chợt gấp rút hơn, thiếu nữ lấy mũi chân làm trục, vung nhẹ ống tay áo, thân thể mềm mại xoay tròn, càng xoay càng nhanh rồi đột nhiên bật nhảy vút lên cao, mười mỹ nữ làm thành một vòng tròn, ngọc thủ múa may, mười dải lụa màu lam vẫy ra, trong sảnh như có một đợt sóng tràn màu lam. Thiếu nữ lăng không bay lên trên dây lụa, mũi chân điểm nhẹ, váy áo bồng bềnh phiêu dật giống như Lăng Ba tiên tử.
Hoài Vương và Lục Hoàng tử không kìm nổi, bật khen:
- Một màn múa này như chỉ có trên trời, nhân gian khó mà được chứng kiến.
Triệu Tử Văn nghe mà thấy buồn cười. Cái vũ khúc này cũng không biết là Hoài Vương và Lục Hoàng tử đã nghe qua bao nhiêu lần. Bọn họ bày ra trò này, không phải là để thử xem mình có ham muốn chiếm hữu mấy vũ cơ này hay không.
Hắn làm bộ như trầm mê trong đó, say sưa nói:
- Nếu như mà có thể xem lại một lần điệu vũ kia thì quả thực là sống một cuộc đời này không uổng công.
Hoài Vương và Lục Hoàng tử liếc nhau. Bọn họ nói đã đủ khoa trương rồi, Triệu Tể tướng này nói còn muốn khuếch đại hơn nữa. Thật sự là nói lời bịa đặt không chớp mắt, cũng không biết là bộ dạng say sưa vừa rồi của hắn có phải là giả vờ hay không nữa.
Lục Hoàng tử nháy mắt với một vũ cơ trong nhóm. Vũ cơ này lập tức tươi cười thản nhiên ngồi bên người Triệu Tử Văn, mềm mại nói:
- Đại nhân, thiếp tới rót rượu cho ngài nhé?
Thấy chín vũ cơ kia đều đã rời đi, Triệu Tử Văn không kìm nổi cảm thán Lục Hoàng tử này thực sự là rất biết nhìn tâm tư người ta. Hoài Vương thì không hề để ý đến nữ tử. Từ sau khi Vương phi của ông bệnh mà qua đời, ông vẫn cô đơn ở vậy cho đến giờ, cho nên tuyệt đối sẽ không để vũ cơ bồi tiếp. Còn Lục Hoàng tử vốn tính cách hướng ngoại cũng không cần người bồi tiếp làm gì. Đơn giản chỉ là muốn cho Triệu Tử Văn có một cảm giác về sự ưu việt, hứng chí lên rồi có thể sẽ đáp ứng yêu cầu mà bọn họ đưa ra.
Vũ cơ này đã ngồi bên cạnh hắn. Hắn ngay cả một chút cự tuyệt cũng không có, nhìn vũ cơ có chút yêu mị này, cười ha hả, nói:
- Tỷ tỷ đã bao nhiêu tuổi rồi?
Một câu này khiến cho Lục Hoàng tử và Hoài Vương nghe mà ngẩn cả người, dở khóc dở cười. Triệu đại nhân này căn bản là hành xử không theo bất cứ khuôn sáo nào cả. Còn tưởng rằng hắn sẽ nói cảm ơn, hoặc là một lời khinh bạc nào đó. Không ngờ lại nói ra một câu như thế làm bọn họ không thể hình dung nổi.
Vũ cơ này cũng nao nao, quyến rũ gắt giọng:
- Đại nhân, sao ngài lại có thể tùy tiện hỏi tuổi tác của thiếp như vậy được chứ?
Nàng mặc dù không phải là loại quốc sắc gì, nhưng thân thể vừa vặn lại rất thành thục khêu gợi, cũng tương tự như Tô Tiểu Muội. Bộ ngực to thẳng như đỉnh núi liên miên. Cái mông tròn chắc, cứng cỏi. Chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, vô cùng câu dẫn người ta. Nàng lại không ngừng khiêu khích Triệu Tử Văn, ghé vào bên người Triệu đại nhân mà vặn vẹo vòng eo, rồi lại lấy cái kiều đồn tròn xoe đầy đặn mà ma xát thân thể hắn.
Triệu Tử Văn bị nữ tử này khiêu khích đến độ dục hỏa cũng bùng lên, nhìn bộ ngực sung mãn, nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Nhất định là rất lớn ......
Nữ tử yêu mị cười hi hi. Nàng đang mặc váy ngắn, để lộ đùi ngọc thon dài trắng nõn, cái mông khẽ xoay, hai chân khẽ mở, như ẩn ẩn hiện hiện phong cảnh trong quần, mị hoặc không sao tả xiết.
Triệu đại nhân tích cực sờ soạng trên người vũ cơ bằng cả hai tay. Theo lần vải lụa mềm mại nhẵn bóng kia luồn thẳng vào bên trong áo choàng, cầm lấy hai con thỏ trắng, ra sức mà nhào nặn. Vũ cơ hừ lên một tiếng, tiếng kêu tiêu hồn tựa như con mèo Ba Tư ngủ thiếu giấc.
Hoài Vương và Lục Hoàng tử trợn mắt há hốc mồm nhìn màn biểu diễn nóng bỏng này của Triệu đại nhân với nàng vũ cơ. Tuy nói là nam nhân phong lưu, nhưng Triệu Tể tướng này đã tới Vương phủ bao giờ đâu, thế mà một chút câu nệ cũng không có, nháy mắt đã dây dưa nóng bỏng với vũ cơ rồi, lại còn dở trò ngay trước mặt hai người. Bọn họ đều đâm ra hoài nghi, Triệu Tử Văn là một Tể tướng hữu danh vô thực. Sao có thể giống như một người phong lưu, ăn chơi trác táng vậy chứ?
Lục Hoàng tử sắc mặt rất là thiếu tự nhiên, nói:
- Triệu đại nhân, nếu ngươi thích vũ cơ này, ta sẽ tặng nàng cho ngươi. Thế nào?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Không hay đâu. Ta còn nhỏ lắm, chịu đựng không được đâu.
- Đại nhân......
Sự thành thực đã làm nàng vũ cơ đang nằm trong lòng hắn bực bội, xấu hổ gắt giọng.
"Thế này mà còn kêu là còn nhỏ lắm à, có mà còn hơn cả Vương thúc nữa ý." Lục Hoàng tử thấy Triệu Tử Văn lưng hùm vai gấu, dáng người cao ngất, khuôn mặt ngăm ngăm như đồng hun quả thực rất có phong phạm của một võ tướng. Y cười nói:
- Không biết Triệu đại nhân chính thức tiếp nhiệm rồi thì có tính toán gì không?
- A, chuyện này à,
Triệu Tử Văn cười ha ha nói:
- Có thể tính toán cái gì được bây giờ? Không phải là tán gái, cũng chỉ nghe hát một chút thôi.
Tể tướng này cợt nhả, căn bản là không có sự ổn trọng và khoát đạt để chèo chống như của một Tể tướng được. Hoài Vương cũng không rõ là Triệu đại nhân này rốt cuộc là kiểu tính khí thế nào nữa, kiên trì cười ha hả nói:
- Triệu đại nhân thật là biết nói đùa. Sau khi tiếp nhiệm xong, chắc là ngươi sẽ muốn triển khai những kế hoạch lớn.
Triệu Tử Văn chỉ hy vọng cuộc sống cứ bình bình đạm đạm, làm gì có kế hoạch lớn nào. Cái gì mà tướng quân, cái gì mà Tể tướng, đều là sự bất đắc dĩ của hắn mà thôi. Giọng nói của Hoài Vương ẩn hàm thâm ý, mong muốn Triệu Tử Văn phụ tá Lục Hoàng tử đoạt vị thì sẽ coi như là triển khai một kế hoạch lớn rồi.
Hoài Vương lại khơi gợi tiếp:
- Triệu đại nhân thân là Tể tướng của Đại Kinh, đương nhiên là chí hướng rộng lớn ......
Lục Hoàng tử và Hoài Vương mỗi người một câu tung hứng, chính là lời tâng bốc, dẫn dắt Triệu Tử Văn mà thôi. Còn vũ cơ bên cạnh hắn thì tận tình chuốc rượu, rõ ràng là định chuốc cho hắn say. Sau vài chén rượu, hắn quả thực cũng có cảm giác chuếnh choáng, như say sưa mất rồi, cười ha hả nói:
- Cái gì mà kế hoạch lớn vậy? Chỉ cần làm Tể tướng, lấy lương cao bổng lộc là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hoài Vương nhất thời nghẹn lời. Nếu thực sự là Triệu đại nhân này nói đúng. Vậy hắn làm Tể tướng chẳng phải là để thu bổng lộc về nuôi dưỡng người trong nhà đấy chứ?
Lục Hoàng tử giỏi về nhìn nhận tâm tư người khác, nhưng hôm nay gặp phải Triệu đại nhân này thì không thể đoán được ra nổi là trong lòng hắn rốt cuộc là loại tâm tư thế nào, là giả ngây giả dại hay là Hoàng thượng thực sự nhìn nhầm người rồi? Y khẽ cười, nói:
- Triệu đại nhân thật sự là biết nói đùa. Không biết Triệu đại nhân có từng gặp qua các Hoàng đệ khác của ta chưa?
Hộ bộ Thượng thư Nghiêm Chính Thanh lao đầu vào long trụ mà chết ngay trên triều. Khi đó, Triệu Tử Văn đứng về phía Tô Thái sư. Từ nay về sau xem ra hắn và An Vương là thế như nước với lửa rồi, đương nhiên là sẽ không đi giúp Tam Hoàng tử. Những lời này hỏi rất khéo léo, chính là để nhằm xác định hắn có phụ tá Bát Hoàng tử hay không.
- A ...... Trước kia ta có gặp qua Bát Hoàng tử điện hạ.
Đề tài này Triệu Tử Văn không thể lảng tránh được, đành phải tươi cười trả lời.
Lục Hoàng tử gật đầu, không nói gì thêm nữa. Triệu đại nhân và Tô Thức và lão Hoàng đế có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ, lại sớm tiếp xúc qua với Bát Hoàng tử rồi. Xem ra là một phen tâm tư nịnh nọt hắn coi như vô dụng rồi. Triệu đại nhân này tất nhiên là sẽ đứng về phía Bát Hoàng tử. Trên mặt Lục Hoàng tử không khỏi lộ ra một tia buồn bã.
Hoài Vương thì vốn tính cách thẳng thắn, hào sảng, nghe hai người không ngừng nói những câu ám chỉ bí hiểm thì đầu váng mắt hoa, bèn trực tiếp ăn ngay hỏi thẳng bảo luôn:
- Người ngay thẳng không nói lời quanh quéo. Nói thế thì Triệu đại nhân có cho rằng Lục Hoàng chất của ta có hy vọng đoạt vị được không?
Thật đúng là một câu hỏi quá thẳng thắn. Triệu Tử Văn cười khổ. Đối với thế cục hiện nay hắn cũng không có hiểu biết gì nhiều. Trả lời vấn đề này thật ra không có gì khó khăn, chẳng qua là muốn vắn tắt thì cũng phải nói tới sáng mất.