- Con còn nói dám lung tung!
Vương phu nhân không vui mắng.
- Huynh ấy vốn là tỷ phu của con mà.
Tiểu Lý không phục lẩm bẩm một câu, sau đó đem sự oán hận phát tiết lên đồ ăn trên bàn.
Đối với tiểu Ma vương này, Vương phu nhân vừa giận vừa yêu. Bà mỉm cười không để ý đến dáng vẻ ăn uống của nó, cũng không nói nữa mà nhìn về phía đứa con rể tương lai tài mạo song toàn kia.
Đối với đứa con rể tương lai này, Vương phu nhân càng ngày càng yêu mến, Triệu tướng quân chẳng những võ nghệ cao cường, trong Đại Kinh không có người nào sánh được mà còn được dân chúng trong Đại Kinh sùng kính, nổi tiếng khắp kinh thành. Bà hận không thể đem An Nhi gả ngay lập tức cho cậu rể quý này.
Nghe thấy hài đồng này gọi Triệu Tử Văn là tỷ phu, mọi người liền quay lại nhìn, chỉ thấy ngồi gần hài đồng này là một nữ tử dáng người thướt tha, đôi mắt như làn thu thủy. Trên khuôn mặt của nàng tràn đầy vẻ thẹn thùng, khiến cho các công tử không khỏi thầm đoán xem đây là tiểu thư nhà ai mà lại quốc sắc thiên hương như thế.
Lý Dịch An không mở miệng oán trách đệ đệ mà vừa thẹn vừa mừng cúi đầu xuống, bộ dạng có vẻ rất xấu hổ. Tiểu Lý nhịn không được nhỏ giọng cười nói:
- Tỷ tỷ, không bằng tỷ cũng làm một bài thơ được không?
"Đại ca giỏi thơ văn như thế, chẳng lẽ ta còn không biết mà đi khoe khoang cái xấu hay sao". Lý tài nữ thầm nghĩ trong lòng, đôi mắt đẹp thấp thoáng vẻ hạnh phúc, nàng oán trách lườm Tiểu Lý rồi nói:
- Lại quấy rối ta. Chờ đến khi ta quay về phù nói với phụ thân đánh cho đệ mấy roi.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn- Hừ, tỷ mà nói phụ thân giáo huấn đệ. Đệ sẽ bảo tỷ phu giáo huấn tỷ.
Tiểu Ma vương hừ nhẹ mũi một cái. Vương phu nhân nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười, vội vàng ngăn hai người lại rồi nói:
- An Nhi, con đừng chấp nhặt đệ đệ của mình. Chúng ta ăn xong rồi hồi phủ thôi.
Trong lòng Lý tài nữ bây giờ tràn ngập hình ảnh của đại ca. nàng không muốn ồn ào với Tiểu Ma vương nữa mà đưa mắt hướng về phía đại ca đang đối ẩm, cảnh tượng chàng khua tay nhấc chân tiêu sái không nói nên lời!
- Tử Văn, văn chương của huynh quả là càng ngày càng giỏi.
Hạng Tử Hiên cười ha hả. Đối với văn chương của Triệu tướng quân này, từ đáy lòng y vẫn luôn thầm bội phục.
Phương Thiên Vũ giơ cao chén rượu nhẹ giọng thở dài:
- Còn nhớ lúc trước Tử Văn ở Tiền Đường không hề có địch thủ, bất kể là trên lĩnh vực thi từ hay câu đối. Lần đó đấu trí đấu dũng với bọn Mã Trí Viễn thật là thống khoái. Nhưng bây giờ Tử Văn đã trở thành người có quyền cao chức trọng rồi.
- Đúng vậy, thật sự là hoài niệm thời gian Tử Văn ở Tiền Đường.
Hạ Văn Đăng nghe thấy chuyện này không khỏi cảm thấy hơi u buồn, thở dài một cái.
Trong lời nói của Phương Thiên Vũ đã có ý rằng Triệu Tử Văn hôm nay không còn là tiểu thư đồng như lúc trước nữa, bây giờ hắn đã là Tể tướng, lại còn là một người trụ cột trong cuộc chiến chống Hung Nô. Hắn càng không có thời gian tiêu dao khoái hoạt như trước nữa.
Hạng Tử Hiên lại hào sảng nói:
- Nam nhân chí ở bốn phương, làm sao có thể suốt ngày vui chơi được. Đợi đến khi Tử Văn đã công thành danh toại, lúc đó mới là thời gian đắc ý nhất!
Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
- Đợi đến khi chuyện ở kinh thành xong, Hung Nô cũng đã được đánh lui rồi. Ta nhất định sẽ trở về Hàng Châu chốn cũ với ba vị huynh trưởng.
- Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt,
(Dịch nghĩa" Đời người đắc ý nên tận hưởng,
Chớ khiến chén vàng rỗng dưới trăng.)
Hắn nhấc chén rượu hướng về phía ba người rồi nói:
- Không cần phải nói những chuyện gì khác. Hôm nay bốn huynh đệ chúng ta chỉ mong ngày sau có thể đoàn tụ lần nữa.
- Nói rất hay, chớ khiến chén vàng rỗng dưới trăng.
Phương Thiên Vũ cười tươi nói.
- Hôm nay chúng ta không say không về. Không có ngày ly biệt, làm sao có ngày gặp lại nhau!
- Cạn!
Bốn người đồng thời nhấc chén, uống một hơi cạn sạch, một hào khí ngất trời không nói nên lời toát ra khiến cho các công tử tiểu thư xung quanh phải trợn tròn mắt. Bốn người này quả là sảng khoái hào hùng!
Túy Tiên Lâu một nửa là du khách từ bên ngoài tới. Mà Triệu Tử Văn là một người có dáng vẻ rất đáng yêu cho nên đại bộ phận người ở đây đều không biết hắn là Triệu tướng quân oai danh đỉnh đỉnh. Còn các công tử trong kinh thành biết hắn thì lại đều cúi đầu uống rượu, không ngờ đã mang đến những phiền toái không cần thiết cho Triệu tướng quân.
Dù sao trước kia khi công bố thân phận cho thiên hạ biết Triệu phủ cũng đã bị vây chặt như cá trong nêm cối. Điều đó cho thấy mỵ lực của Triệu tướng quân lớn như thế nào, cho nên hãy để cho Triệu tướng quân và bằng hữu của hắn được yên ổn uống rượu thì hơn.
Trong đại sảnh Túy Tiên Lâu bây giờ trở nên náo nhiệt khác thường. Bốn người Triệu Tử Văn sau khi đã uống rượu vào đều hưng phấn làm thơ, thốt lên những thi từ tươi sáng vang vọng trong sảnh.
- Các vị khách quan, chưởng quầy ta thấy các vị có nhã hứng như vậy, muốn ra cho các vị một câu đối. Các vị thấy thế nào?
Một tiểu nhị đang đứng ở lầu hai dựa vào cột lan can đột nhiên hướng về phía mọi người trong đại sảnh, lớn tiếng nói.
- Đối câu đối ư?
Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên. Túy Tiên Lâu đại đa số đều là những công tử văn thơ, nghe thấy có thể tham gia đối dĩ nhiên là vô cùng cao hứng, đều thốt lên.
- Được, tiểu nhị ngươi ra vế đối đi, chúng ta sẽ đối lại!
Chưởng quầy ở đây tuy rằng là người buôn bán nhưng cũng có mười phần nhã hứng của tài tử. Hắn thấy chiêu bài này hiệu quả thì cảm thấy mừng rỡ vô cùng. Có lẽ, Túy Tiên Lâu được thịnh vượng như ngày hôm này hoàn toàn là do đầu óc của tên chưởng quỹ này. Triệu Tử Văn thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu nhị nghe vậy thì cao giọng nói:
- Về trên là "Anh Hùng bảo đao vị lão
".(Bảo đao anh hùng không mòn)
Về trên vừa được ra, các tài tử ở đây đều suy nghĩ, trầm tư cúi đầu xuống. Bọn họ bắt đầu xếp quạt lại rồi đứng dậy suy tính.
Phương Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- "Anh hùng bảo đao vị lão"? Câu đối này có vẻ hơi khó.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, Lý Dịch An vẫn suy nghĩ mà không ra đáp án. Trong lòng nàng thầm lo lắng, chẳng lẽ tất cả tài tử tài nữ ở đây không có người nào đối lại được câu đối này ư?
Một thương nhân chỉ biết buôn bán kiếm tiền ra câu đối mà lại khiến cho các tài tử tiểu thư ở đây không trả lời được. Đây quả là sự đả kích to lớn cho nên kinh thành đại tài nữ Lý Dịch An có thể không lo lắng sao?
Vô hình trung, chuyện này đã trở thành cuộc tỷ thí giữa học sinh và thương nhân.
Thấy không có người đối lại, trong mắt tiểu nhị liền hiện lên một vẻ khinh bỉ, "Ngay cả vế đối của chưởng quầy ta còn không đối lại, thì còn gọi gì là tài tử chứ?"
Ánh mắt sắc bén của Triệu Tử Văn nhìn thấy vẻ khinh thường của tiểu nhị thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn cúi đầu đi đến gần Hạ Văn Đăng khẽ nói:
- Hạ huynh, câu đối này ngươi định đối ra sao?
Hạ Văn Đăng lắc đầu nói:
- Câu đối này nhất thời ta còn chưa nghĩ ra được.
Cái tên Hạ thiếu gia rắm chó đánh cũng không kêu này e rằng nghĩ cả đời cũng không ra được. Đôi mắt Triệu Tử Văn sáng lên. Hắn đến bên cạnh Hạ Văn Đăng thì thầm vài câu với gã. Trên khuôn mặt Hạ thiếu gia lập tức hiện lên vẻ vui mừng, đầu óc liền bừng tỉnh đứng lên nói:
- Tiểu nhị, tại hạ đối được.
Trong lòng Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ cả kinh. Vị thiếu gia Hạ phủ này chính là nhân vật điển hình cho loại người không có học vẫn nhưng vẫn thích bon chen, câu đối này gã định đối thế nào chứ?
Cái tên tiểu tử này dâm thơ mà cũng có thể mang ra đối được sao? Trong lòng mọi người không khỏi lo lắng, hy vọng đây không phải là quấy rối.
Hạ Văn Đăng đứng lên nhanh đến mức mẹ gã cũng không nhận ra nổi. Nhiệt huyết dâng lên, gã cao giọng nói:
- Lão nương phong vận do tồn. (Phong vận lão nương vẫn còn)
- Phì.
Tên gia hỏa ngâm dâm thơ này vừa mới dứt lời xong, mọi người lập tức phun rượu ở trong miệng ra, may mà chưa phun cả máu. Bọn họ nghẹn họng trân trối lẩm bẩm:
- Lão nương ư?
- Ha ha.
Sau đó cả đại sảnh cười vang lên. Vế đối này vừa vặn đối lại vế trên nhưng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Mọi người cười ha hả, cười đến mức thiếu chút nữa là không đứng thẳng dậy được.
- Hảo đối, quả là hảo đối!
Hạ Văn Đăng đầu váng mắt hoa, sau khi lớn tiếng đọc ra miệng mới cảm thấy cái này có gì đó không đúng. Mình là một người xuất thân trong một gia đình thuần khiết, tại sao lại để cho Triệu tướng quân hãm hại như thế này? Gã tức giận nói:
- Triệu Tử Văn, tên tiểu tử ngươi hại ta.
Triệu Tử Văn xoa dịu sự tức giận của Hạ thiếu gia, cười hắc hắc nói:
- Đây không phải là một vế đối rất chỉnh hay sao? Tại sao lại hại ngươi được chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn những người đọc sách ở đây không bằng một chưởng quầy sao?
Hạ Văn Đăng nghe vậy liền hiểu ra tính nghiêm trọng trong truyện này. Người đọc sách mà không bằng thương nhân thì quả là chuyện nực cười lớn trong trởi đất. Gã cố gắng kìm chế sự tức giận, bất bình nói:
- Sau này, ngươi phải cho ta một câu đối văn nhã hơn!
Da mặt gã không mỏng lắm. Vửa rồi đọc dâm thơ đã khiến cho hình tượng của gã trở nên không tốt rồi cho nên cũng không tính tóan quá mức chuyện này.
Phương Thiên Vũ và Hạng Tử Hiên sớm đã cười đến ửng đỏ cả khuôn mặt. Hạ huynh này đúng là một kẻ dở hơi.
- Đại ca thật là xấu!
Lý tài nữ nhếch đôi môi anh đào khẽ cười nói, trên khuôn mặt tràn đầy mị ý. Nàng làm sao không hiểu nội tình trong chuyện này, thầm giận đại ca trêu đùa người khác.
- Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?
Lý tiểu ma đầu cầm lấy tay tỷ tỷ mình hỏi nàng.
Lý tài nữ làm sao có thể nói rõ với tiểu ma đầu này được, đành xẵng giọng nói:
- Tiểu hài tử, đệ hỏi nhiều như vậy để làm gì, lo ăn uống đi!
Tiểu nhị cũng đã sớm cười đến mức gập cả lưng. Tuy câu đối này quá tục nhưng lại rất chỉnh. Hắn đành cười nói:
- Vị công tử này đã đối được, vậy ta sẽ ra câu đối thứ hai.
- Vô sơn đắc tự vu sơn hảo!