Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 328: Kiếp sau



- Cút ngay!
Trong mắt Triệu Tử Văn không còn có người khác nữa, chỉ còn thấy An Ninh đang lảo đảo nằm trong vũng máu. Hắn lạnh lùng quát lên, thanh âm lạnh lẽo như băng rất đáng sợ. Tướng sĩ Ngự Lâm Quân run hết cả người lên, giống như bị rơi vào trong hầm băng hố tuyết. Bọn họ đều máy móc nhường đường cho Triệu tướng quân.
Cuộc chiến vì An Ninh công chúa bị trúng tên mà dừng lại. Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt rơi vào trên người Triệu tướng quân đang đi về phía công chúa. Thác Bạt Khuê nghiến chặt hàm răng. Y chẳng thể nghĩ tới kết cục này. Y nghĩ rằng đây là âm mưu của Triệu Tử Văn, bằng không, vì cái gì mà phân nửa quân địch cứ tấn công vào doanh trướng của phía Hung Nô? Nhưng công chúa trúng tên, bộ dạng hấp hối này không phải là giả. Chẳng lẽ đây thật sự là một bọn cường đạo sao?
- Văn,
An Ninh công chúa tựa vào người một thị nữ, sắc mặt tái nhợt, trong miệng đầy máu tươi, khẽ gọi.
Một ngự y sắc mặt rất lo lắng đang tiếp tục chẩn mạch cho An Ninh công chúa, kiểm tra thương thế. Thần sắc ngự y ảm đạm, cũng khiến mọi người có thể hiểu được, công chúa đã gần đất xa trời mất rồi.
Triệu Tử Văn đi đến trước mặt An Ninh. Hắn không để ý tới ánh mắt của những người khác, lẳng lặng ôm An Ninh vào trong lòng. Tim của hắn đã đập loạn nhịp, hơi thở đã không còn thông suốt, hắn không nói thêm được gì nữa cả.
Hạng An Ninh lau nước mắt ở khóe mắt hắn, sắc mặt tái nhợt rất đáng sợ, khẽ nói:
- Tử Văn, không cần thương tâm. Có thể chết trong lòng chàng, An Ninh đã thấy rất đủ rồi!
Cơn mưa mênh mang vẫn không ngừng rơi, rơi vào trên mặt An Ninh, trên tóc nàng, và làm vết máu đỏ tươi của nàng loang rộng ra.
- Ta sẽ không để cho nàng chết. Không đâu.
Triệu Tử Văn ôm chặt nàng vào lòng, thanh âm run rẩy nói.
Hạng An Ninh vuốt ve đôi gò má cương nghị của hắn, lộ ra nụ cười tươi hiếm có:
- Tử Văn, chàng nói con người thật sự là sẽ có kiếp sau phải không? Nếu như có, kiếp sau chàng có thể không chán ghét thiếp, nhận thiếp làm thê tử của chàng không?
Triệu Tử Văn hai vai run lên, ôm thật chặt An Ninh. Hắn rốt cuộc cũng không kìm nổi, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. Mưa rơi trên mặt hắn, không phân biệt được nước mưa và nước mắt. Hắn chỉ biết là, hắn và An Ninh thật sự là sắp phải vĩnh viễn chia ly rồi.
- Nếu như thực có kiếp sau, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ, sẽ chỉ yêu một mình nàng thôi.
- Tử Văn, đó là chàng nói đó nha. Chàng không được chơi xấu đó!
Hạng An Ninh bộc lộ vẻ nũng nịu của một thiếu nữ. Nàng ngây thơ như căn bản không biết mình sắp gặp chuyện gì. Đôi mắt đẹp của nàng đột nhiên lại hiện lên tia nhìn dịu dàng và ấm áp. Nàng nói với Triệu Tử Văn:
- Tử Văn, thiếp biết đây là kết cục tốt nhất cho thiếp. Chàng đừng thương tâm, đừng khổ sở nhé. Tất cả tội lỗi hãy để mình thiếp gánh chịu thôi.
Nàng biết có người lợi dụng chuyện nàng và Tử Văn để uy hiếp hắn. Chuyện gì nàng cũng hiểu hết, biết hết. Bí mật này sẽ vĩnh viễn chôn vùi cùng nàng.
Triệu Tử Văn cũng không biết đến tột cùng là ai đúng ai sai, chỉ biết rằng An Ninh thực sự sẽ vĩnh viễn rời xa hắn. Chẳng nhẽ, đó thực sự lại là kết cục tốt nhất sao?
Hai người cãi nhau ầm ĩ, tranh cãi không nhường. Hình ảnh kiều diễm trong phủ Bát Hoàng tử. Dáng vẻ oai hùng của Triệu tướng quân trên giáo trường luận võ. Những chuyện phát sinh giữa hai người không ngừng xuất hiện trong đầu tiểu công chúa. Đôi mắt nàng thoát hiện lên vẻ u oán, thẹn thùng, rồi lại vui sướng, xấu hổ, thần tình rất phức tạp.
- Tử Văn, thiếp nghe thấy mẫu thân đang gọi thiếp.
Bàn tay nhỏ bé của An Ninh bỗng dừng lại giữa không trung, rồi sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, không còn động đậy được nữa.
Đêm, vẫn yên tĩnh đáng sợ như thế. Tất cả mọi người, trong một khắc khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của An Ninh công chúa rơi xuống thì trái tim đều căng thẳng đập dồn lên.
- Tại sao lại kết cục thế này? Vì cái gì?
Triệu Tử Văn gắt gao ôm chặt lấy An Ninh đã lạnh như băng, nổi giận ngửa mặt lên trời, gầm lên
Một lát sau, Triệu Tử Văn nhẹ nhàng thả An Ninh xuống mặt đất, trong mắt hắn giăng kín tơ máu. Sát khí linh hoạt và sắc bén khiến các tướng sĩ đứng xung quanh chợt cảm thấy chiến khí dâng lên.
- Giết hết cho ta!
Triệu Tử Văn nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lấy Hổ Đầu Thương, phóng về phía đám đạo tặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Một mình Triệu tướng quân trực tiếp lao vào vòng vây của địch nhân, vung múa cây Hổ Đầu Thương nặng đến trăm cân làm người ta run sợ. Chỉ thấy những phần còn lại của chân tay đã bị chặt cụt không ngừng bay múa trên không trung. Triệu tướng quân một người độc chiến mấy trăm người, lực lượng bá đạo, thương pháp khí phách, mỗi một thức của Hổ Đầu Thương đều lấy đi tính mạng của cả mấy người. Máu chảy đầm đìa, dưới chân Triệu tướng quân toàn là những mảnh chân tay đứt lìa của kẻ địch, dường như đây đang là một địa ngục.
- Ma quỷ, hắn là ma quỷ.
Nhìn Triệu tướng quân đầy người toàn là máu, bọn phỉ đồ bị hoảng sợ, toàn thân run rẩy, run run nói. Bọn chúng chưa bao giờ bị sợ hãi như hôm nay.
Trương Dần cũng chém giết đến nỗi đỏ cả mắt. Hai mũi tên giết người bắn ra từ phía hai gã địch nhân đang chạy trốn từ chỗ hổng, trong túi đựng tên đã trống không, y rống lên một tiếng như hổ gầm, mũi chân khều lên một cây trường thương trên mặt đất. Gió mưa đầy trời bỗng như run rẩy trước mũi thương. Đầu thương hồng lên như lửa đỏ, dòng khí hùng mạnh ngưng tụ trên đầu mũi thương, làm lửa đỏ bắn ra ngoài. Một tiếng kêu lên muộn màng, ngọn thương của y đã bắn ra chặn đứng chỗ hổng. Ba gã địch nhân đồng thời vung thương đánh rơi đầu thương mà y lao tới, song chưởng của Trương Dần chấn động, đập vào ngọn trường thương đến dập đầu rồi không chờ phản ứng của kẻ địch, trường thương như độc xà lao vào ngực một gã địch nhân. Song chưởng của y thì dụng lực hất tung thân hình của gã địch nhân kia lên không trung, rơi từ trên cao xuống lại đập trúng hai gã địch nhân khác. Trong khoảnh khắc, ba gã địch nhân đã bị y đánh ngã.
Tất cả mọi người đều sát khí tăng vọt, trong lòng bọn phỉ đồ thầm e ngại, đều muốn đào tẩu.
- Mẹ nó chứ. Rốt cuộc là ai bắn ra mũi tên này?
Thủ lĩnh của đám đạo tặc phẫn nộ mắng. Gã nhìn về Triệu tướng quân ở phía xa đang giống như một vị sát thần, trong lòng rất sợ hãi, giận dữ hét lên:
- Rút lui! Rút lui cho ta!
Bọn phỉ đồ nghe được mệnh lệnh, nối đuôi nhau chạy thoát. Thử hỏi có ai nguyện ý cùng một sát thần qua đêm đây?
Triệu Tử Văn chém giết không ngừng nghỉ, không muốn buông tha cho bất cứ kẻ nào. Hắn thầm nghĩ, "Để báo thù cho An Ninh, phải giết sạch đám chó má này!"
Nhìn khuôn mặt An Ninh công chúa đã mất đi, các tướng sĩ Ngự Lâm Quân đều cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ. Ai nấy đều vung cao binh khí, dốc toàn lực đuổi theo đám đạo tặc đang chạy trốn, nhất định truy sát đến chết mới thôi.
Ái thiếp của Thiền Vu Hung Nô bị giết? Dũng sĩ Hung Nô sao có thể nuốt trôi được, cũng đuổi theo sát nút, không lưu lại kẻ nào cả, đều liều chết truy sát đám địch nhân này. Nhất là Thác Bạt Khuê, cứ nghĩ đến có thể ôm mỹ nhân vào lòng là lại tức đến đỏ cả mặt. Y giơ cao mã đao, ra sức chém giết quân địch đang đào thoát.
Bọn đạo tặc giống như chim sợ cành cong. Bọn họ đào thoát rất thuần thục, rất nhanh đã thoát khỏi hai thế lực truy sát, trốn mất vô tung vô ảnh.
Tướng sĩ Ngự Lâm Quân đánh giết quân địch tơi bời. Nhưng cho dù có giết sạch toàn bộ quân địch đi nữa thì sao nào? An Ninh công chúa được bảo hộ lại bị bọn họ bắn chết, giống như tướng trong bàn cờ bị đoạt đi, Ngự Lâm Quân vẫn là thua trắng tay rồi. Thần sắc các tướng sĩ đều rất tiêu điều, không biết nên nói gì nữa. Bọn họ trầm trọng bước về phía doanh trướng. Bọn họ cũng có phần không dám trở về, bởi vì không dám nhìn đến khuôn mặt lạnh băng của An Ninh công chúa.
Cho dù có giết sạch thì bọn họ có thể làm gì được nào? An Ninh vĩnh viễn sẽ không sống lại được. Trong lòng Triệu Tử Văn quặn đau, nỗi đau khiến hắn khó thở. Hắn nắm chặt Hổ Đầu Thương, gian nan đi về phía An Ninh.
Khi Triệu Tử Văn đầy bi thương bước đến bên tọa giá của công chúa, lại phát hiện ra mấy thị nữ bị người ta đánh ngất đang ngồi trong tọa giá, còn thi thể An Ninh đã biến mất không thấy đâu!
Hắn nhất thời trừng mắt, ngẩn người ra nhìn.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ đám đạo tặc này dùng kế điệu hổ ly sơn, cướp thi thể của An Ninh đi? Chẳng lẽ An Ninh không chết? Triệu Tử Văn lắc lắc đầu. Hắn đã tận mắt nhìn thấy mũi tên xuyên vào ngực An Ninh. Đến cả ngự y cũng nói An Ninh không còn cơ cứu vãn được nữa.
Mẹ nó chứ, thế này rốt cuộc là chuyện gì đây? Triệu Tử Văn túm lấy một thị nữ, hét lớn:
- Công chúa, công chúa đâu rồi?
Thị nữ ngơ ngác tỉnh dậy. Khi thấy đôi mắt như khát máu của Triệu tướng quân thì bị dọa đến nỗi run cả người, khúm núm nói:
- Triệu tướng quân, nô tì cũng không biết. Chúng nô tì canh giữ bên cạnh công chúa, đột nhiên bị người ta đánh ngất từ phía sau.
Triệu Tử Văn biến sắc. Chắc chắn phải bắt được kẻ khốn kiếp dám trộm thi thể này, băm vằm xé xác ra mới được. Hắn tức giận mặt mũi tối sầm lại, nhìn thị nữ hỏi:
- Có nhìn thấy bộ dạng kẻ đó không?
- Không có, chúng nô tì chỉ nhìn đến bóng dáng thì đã bị hắn đánh ngất đi rồi.
Thị nữ vẫn run rẩy không ngừng, rất sợ Triệu tướng quân sẽ giết chết các nàng.
Cảm nhận của Triệu Tử Văn bây giờ chính là nỗi hối hận chưa bao giờ có. Nếu không phải là mình đột nhiên rời đi, muốn đi giết đạo tặc thì mũi tên này làm sao có thể giết được An Ninh. Nếu không phải mình dẫn Ngự Lâm Quân đuổi theo truy sát đám đạo tặc thì thi thể của An Ninh sao bị trộm đi được?
Nhớ tới thân thể của An Ninh đã bị lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt, Triệu Tử Văn lại đau lòng không nói nổi thành lời. Hắn hối hận hung hăng gục gặc đầu:
- Ta thật là đáng chết! Thật là đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.