Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 44: Làm Tể tướng



- Hoá ra là như thế!
Nhưng Triệu Tử Văn nghĩ mình làm Đại Nội Mật Thám mấy chục ngày rồi vẫn không làm được việc gì tử tế, hiện giờ có việc để làm lại là đi ăn trộm. Hắn thở dài thật sâu, phất phất tay với Điền Hổ:
- Ta hơi mệt, quay về phòng nghỉ ngơi một chút!
- Từ từ…
Điền Hổ vội vàng kêu lên.
- Còn có chuyện gì?
Triệu Tử Văn quay đầu lại hỏi.
- Này…
Điền Hổ ấp úng không biết nên nói từ đâu.
Triệu Tử Văn thấy y xoa tay bóp chân, tức giận mắng:
- Có cái rắm gì thì mau thả ra, sao lại như đàn bà vậy?
Điền Hổ nghe vậy dở khóc dở cười, xấu hổ cười:
- Này... Tần đại nhân nói chờ sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ ở Hạ phủ, muốn ngươi làm… Tể tướng… Kinh quốc!
- Cái gì!! Muốn ta đi làm Tể tướng?
Triệu Tử Văn kinh nhảy lên, chỉ vào mũi mình, không thể tin nói:
- Có phải Tần lão nhân này điên rồi không? Ta mới từng này tuổi, không ngờ muốn ta đi làm Tể tướng, dù ông ấy coi trọng mặt mũi ta thì chưa chắc ta đã đáp ứng!
Thấy Triệu Tử Văn kích động nhảy lên, Điền Hổ bất đắc dĩ cười, Triệu huynh này coi như là tốt, nếu còn trẻ như vậy mà nghe nói được làm Tể tướng, không điên mới là lạ. Y cười nói:
- Tô đại nhân cũng mới chỉ đề cử ngươi với Hoàng thượng, cũng không nhất định là ngươi sẽ làm. Hoàng Thượng nói muốn gặp ngươi trước, nếu cảm thấy ngươi có thể đảm nhiệm, liền cho ngươi làm Tể tướng Kinh quốc.
Cái gọi là Tể tướng trong bụng có đầy tài năng kinh bang tế thế, trong lịch sử, những Tể tướng đều ít nhất là năm mươi, sáu mươi tuổi, ai khiến một kẻ gà mờ hai mươi tuổi đầu như mình làm Tể tướng. Triệu Tử Văn cảm thấy ngạc nhiên, tuy nhiên chẳng hiểu thế nào mà Tô đại nhân này lại đề cử mình, thật sự là kỳ quái…
Điền Hổ lại hạ giọng nói:
- Chiếc ghế Tể tướng này đã trống một năm, hiện tại triều chính có chút náo động, vị cao cấp ở trên cũng không dám tùy ý chỉ người nhận chức. Bởi vì ông ấy nể trọng Tần đại nhân và Tô đại nhân, nghe bọn họ đề cử ngươi, cho nên mới sẵn lòng cho ngươi một cơ hội.
- Ồ… vậy cứ chờ xong xuôi nhiệm vụ ở Hạ phủ rồi nói sau.
Triệu Tử Văn nói.
Điền Hổ gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhiệm vụ này rất trọng yếu, được tầng cao rất coi trọng. Nếu Triệu huynh có thể làm tốt việc này, khẳng định sẽ có trọng thưởng.
Ăn trộm thứ gì đó cũng gọi là việc quan trọng? Chẳng lẽ thứ đó là bảo bối sao? Triệu Tử Văn vốn định hỏi Điền Hổ tuy nhiên lại thôi, biết càng ít càng an toàn. Chỉ cần lấy được liền giao cho Điền Hổ, còn có thể trở thành Tể tướng hay không thì đó là chuyện về sau, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hắn cười nói:
- Không biết ngày mai ngươi có đồng hành với nhau hay không?
- Ta cũng muốn ở bên cạnh bảo hộ ngươi, nhưng phu nhân cũng không nói ta đi!
Điền Hổ thở dài:
- Dọc theo đường đi, Triệu huynh cũng nên cẩn thận.
- Ngươi có biết còn có ai đi không? Có tên ái nam ái nữ kia không?
Triệu Tử Văn không quan tâm tới chuyến đi Hàn Sơn Tự này, hắn chỉ sợ Đại tiểu thư đem tên bộ khoái ái nam ái nữ đi cùng. Hiện giờ võ công của hắn còn chưa có mấy tiến bộ, giao thủ với kẻ đó chỉ có chết mà thôi.
Điền Hổ cũng nghe Triệu Tử Văn nói về chuyện của bộ khoái đó, biết Triệu huynh đã nếm nhiều đau khổ bởi kẻ ái nam ái nữ đó, liền cười nói:
- Ta nghe tiểu nha hoàn kia nói, có Hạ Vân, Đại tiểu thư, Hạ Bình, ngươi và thiếu gia tổng cộng năm người. Có lẽ không có bộ khoái kia đâu. Cứ yên tâm đi!
Triệu Tử Văn thở phào một hơi, không có kẻ đó là tốt rồi. Nếu có Điền Hổ này đi hộ vệ thì sẽ an toàn hơn, tuy nhiên tên gia đinh này khó tránh khỏi khiến người khác hoài nghi nếu y cứ tiếp cận lấy mình. Hiện giờ toàn bộ Hạ phủ đều biết y não tàn, làm sao phu nhân có thể cho một kẻ não tàn đi theo ra ngoài chứ. Hắn xua tay nói:
- Quên đi, ta sẽ cẩn thận an toàn. Khi trở về, ta sẽ làm nhiệm vụ đó. Còn chuyện Tể tướng kia thì sau này hãy nói.
Điền Hổ gật gật đầu, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, Tô đại nhân đó biết Triệu huynh khi nào vậy? Thật là kỳ quái.
Triệu Tử Văn cũng không quan tâm chuyện này. Hiện tại hắn mơ hồ cảm giác Hàng Châu này sắp phát sinh đại sự. Tần đại nhân, rồi cô bé chanh chua đanh đá không biết thân phận, Cửu Hoàng Tử, Trần Trạng Nguyên rời núi, Hộ vệ cung đình Điền Hổ, vì sao tất cả bọn họ đều tới Hàng Châu? Còn nữa, Hạ phủ này rốt cục có bí mật gì? Hết thảy đều là câu hỏi không lời giải đáp. Hắn cảm giác Hàng Châu này sắp sửa nổi sóng to gió lớn, sau lưng nó dường như ẩn một âm mưu to lớn, nhưng hắn lại không thể nghĩ được manh mối gì…
----------------------
Hàn Sơn Tự ở Phong Kiều trấn, cách cửa tây thành Tô Châu tỉnh Giang Tô khoảng năm dặm, được xây dựng vào năm thứ sáu của triều Lương.
Lúc này mấy người Triệu Tử Văn trải qua mấy ngày tàu xe mệt nhọc mới lên được con thuyền nhỏ trên dòng Tùng giang. Đây là con đường bắt buộc phải qua mới tới được Hàn Sơn Tự. Triệu Tử Văn ngồi trên thuyền, vẻ mặt buồn bực. Thật không hiểu người cổ đại nghĩ ngợi gì mà chạy từ Hàng Châu đến tận Tô Châu để bái phật, thật là có bệnh. Dọc theo đường đi, hắn còn phải ngồi xe ngựa, cảm giác xóc nảy khiến hắn khổ sở nói không nên lời.
- Hạ Văn, ngươi làm sao vậy?
Hạ Bình ngồi đối diện với Triệu Tử Văn, thấy sắc mặt hắn hơi ảm đạm liền quan tâm hỏi.
Triệu Tử Văn cười nhạt nói:
- Không có gì, chỉ hơi mệt một chút.
- Hạ Bình, ngươi quản cái gì? Chết đi là tốt nhất!
Hạ Vũ Tình nhớ tới việc đáp ứng hắn mỗi ngày cười ba lần, hận hắn không chết sớm một chút. Mỗi ngày hắn lại đột nhiên nói "Cô bé, hôm nay chưa cười nhỉ! Chưa cười thì cười lên một cái cho đại gia!". Nghĩ vậy, nàng hận tới mức ngứa cả răng. Thật giận tại sao khi đó lại đáp ứng hắn. Mỗi ngày đều phải cười đối với đồ vô sỉ này, thật sự còn khổ sở hơn cả việc giết chết nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hạ Văn Đăng giải vây nói:
- Được rồi, mọi người đều đã mệt mỏi, vậy trước hết cứ nghỉ tạm một lúc đi.
Triệu Tử Văn mỏi mệt cả thể xác và tinh thần, hôm nay không muốn ầm ĩ với Đại tiểu thư. Nhớ tới lúc tiễn mình, Bảo Nhi khóc như mưa, ôm chặt lấy mình, nhớ ánh mắt thâm tình của nàng khiến trong lòng hắn cảm thấy thật ấm áp.
Mấy ngày trước đây, Triệu Tử Văn định xong ký hiệu phẩm bài của cửa hàng độc quyền cũng như chiến lược và phương châm, nhưng không ngờ lại bị phu nhân yêu cầu đến Hàn Sơn Tự với thiếu gia bái phật, đành phải nói Bảo Nhi tuyển dụng vài nữ tử làm hài, gia tăng dây chuyền sản xuất, còn phải sửa lại biển hiệu thành cửa hàng độc quyền Tử Vũ Hiên. Còn nhiệm vụ khai thác thị trường đương nhiên là chờ hắn quay về mới làm.
Có lẽ một đường xe ngựa xóc nảy, mấy người Triệu Tử Văn đều cảm giác rất mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, liền dựa vào vách thuyền ngủ hết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.